CHƯƠNG 588: ĂN HẾT ĐỒ CON TRAI TÔI LÀM
“Không đói bụng.” Ngự Văn Đình đặt đại chiếc vali ở sảnh.
Anh vào phòng, thấy Tưởng Song Kỳ và Trường Bình đang chơi game ở phòng khách thì trái tim chết lặng cuối cùng cũng có lại cảm giác đập rộn ràng.
“Trường Bình.”
Trường Bình ngẩng đầu lên thấy Ngự Văn Đình thì mắt bỗng mở to, bật dậy như lò xo: “Ba!”
Ngự Văn Đình bế cậu bé lên, cánh tay nặng trĩu, cuối cùng trên khuôn mặt lạnh băng cũng nở nụ tươi cười: “Nặng hơn rồi, cũng cao lên không ít.”
“Đúng vậy, mỗi ngày con đều rèn luyện sức khỏe, tiếc là chưa cao bằng ba!” Gần nửa năm trời mới được gặp ba bình yên vô sự, Trường Bình phấn khích đến mức không biết nói gì.
Cậu bé thấy có một mình Ngự Văn Đình về nên hỏi: “Mẹ con đâu ạ?”
Sắc mặt Ngự Văn Đình cứng đờ, ôm cậu bé đi vào phòng khách ngồi xuống, dịu dàng nói: “Mẹ vẫn chưa tỉnh, nhưng con đừng lo lắng, chú ba của con rất lợi hại, mẹ sẽ nhanh về thôi.”
Trường Bình lập tức chán nản.
“Đúng vậy, chú ba nói mẹ bị thương khá nặng, không thể tỉnh lại nhanh như vậy được.” Chẳng mấy chốc cậu bé không còn buồn nữa: “Không sao, ba cũng đã về rồi, con có thể chờ được!”
Ngự Văn Đình xoa đầu cậu: “Ba đã không bảo vệ tốt cho con và mẹ.”
“Không đâu.” Trường Bình lắc đầu: “Ba rất lợi hại, ba luôn là thần tượng của con! Con biết có một số việc ba không thể kiểm soát được mà thôi.”
“Ba ơi, hôm nay con làm sandwich, ba nhất định phải ăn thử!” Trường Bình nhảy xuống ghế sô pha, đi tới tủ lạnh lấy sandwich đưa cho Ngự Văn Đình.
Tưởng Song Kỳ nhích lại gần, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh cả, tốt nhất là anh đừng ăn.”
“Rất khó ăn sao?” Ngự Văn Đình thấy vẻ ngoài rất ngon miệng nê cắn một miếng: “Đây là con trai anh làm…”
Một giây sau anh bị sặc đến mức ho khan.
Anh mở sandwich ra thì phát hiện toàn bộ bánh mì đều phết mù tạt!
Tưởng Song Kỳ xòe tay nhún vai, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa: “Em đã nhắc nhở anh rồi, là anh cứ nhất định muốn ăn.”
“Sao phết nhiều mù tạt thế?” Ngự Văn Đình vỗ cậu bé một cái: “Ba vừa mới tỉnh, con lại muốn ba vào bệnh viện sao?”
Trường Bình xoa sau gáy, cười ha ha: “Con muốn cho một chút thôi, không ngờ lại nặn ra một đống lớn, mù tạt đắt nên không thể lãng phí, ba, ba sẽ ăn mà, đúng không?”
Thấy con trai vui vẻ như vậy, Ngự Văn Đình cũng không muốn phá hỏng tâm trạng của cậu bé.
Mặc dù hương vị hơi sặc mũi, cay nồng, nhưng một cái sandwich cũng không nhiều, anh ăn mấy miếng là hết.
“Anh Ngự đúng là một người ba tốt.” Quách Thường Phúc rót nước đưa cho Ngự Văn Đình: “Tổng giám đốc Phương có biết chuyện anh về nước không?”
Ngự Văn Đình nói: “Trên đường đi có nói với cậu ta, một lát nữa cậu ta sẽ đến, chỉ là…”
Ánh mắt anh ta sắc bén quan sát Quách Thường Phúc, nhíu mày lại: “Anh là ai? Vệ sĩ mới của Song Kỳ sao?”
“Không phải là vệ sĩ mà là bạn trai của em!” Tưởng Song Kỳ đi tới kéo cánh tay Quách Thường Phúc.
“Em đang nói đùa sao?” Ngự Văn Đình lại nhìn Quách Thường Phúc, giật giật khóe miệng: “Anh ta còn già hơn anh, hơn nữa anh nhớ bạn trai em tên là Quách Thường Phúc đúng không?”
Trước khi đi XL Á, anh đã nghe Tưởng Song Kỳ nói đang hẹn hò với em trai của Dương Yến.
“Em cũng không biết anh ấy ở đâu nên đơn phương tuyên bố chia tay anh ấy!” Tưởng Song Kỳ xua tay, bất mã lẩm bẩm: “Tình yêu không phân biệt tuổi tác, anh cả, anh có cần phải ghét bỏ bạn trai của em như thế hay không!”
Trường Bình xen vào nói: “Chú Thủy đúng là hơi lớn tuổi, thật ra con cũng có ý kiến.”
“Quỷ nhỏ con tránh ra!” Tưởng Song Kỳ đánh cậu bé.
Ngự Văn Đình thấy người đàn ông trung niên này rất ung dung, bình tĩnh liền có cảm giác rất quen thuộc, hình như anh ta đã gặp người này ở đâu đó rồi.
Nhưng người của Phương Tinh Nghị, ai anh cũng biết, còn người này không một chút ấn tượng.
Ngự Văn Đình đang suy nghĩ người này là ai thì chuông cửa vang lên.
Người đến là Phương Tinh Nghị và Lục Văn Thù.
“Anh cả.” Vừa vào Lục Văn Thù liền đánh anh ta một cái, đùa giỡn nói: “Có đau không?”
Ngự Văn Đình đá một chân qua: “Cậu ngày càng đáng ghét!”
Sau khi Phương Tinh Nghị và Lục Văn Thù ngồi xuống thì Ngự Văn Đình nói với bọn họ chuyện Yến Cảnh Niên muốn cho Tống Tịnh Hòa thử dùng thuốc mới nên ở lại bên đó, còn sức khỏe anh ta khôi phục tốt nên quay về trước.
Ngự Văn Đình uống một ly nước, để cậu bé giúp mình đi rót nước.
Anh ta nói: “Sau khi tôi về liền đến nhà họ Ngự, ba tôi đã kí tên vào số tài liệu đó rồi. Chú hai, bên phía New York chú phải tìm người mới rồi, sau này tôi không đi được nữa.”
“Trong Jun có anh cả, đường đi nước bước rõ ràng nên chúng ta cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.” Lục Văn Thù nói xong lại bổ sung: “Công ty của em rất bận, không có ai là tâm phúc nên không đi New York được.”
Phương Tinh Nghị liếc anh ta một cái, buồn cười nói: “Sợ tôi cho cậu qua đó như vậy sao?”
Lục Văn Thù nằm trên ghế sô pha, lười nhác nói: “Trước kia anh hai sai em đi đâu có lần nào hỏi ý kiến của em không? Đã đến lúc em tự giành lại thể diện cho mình rồi.”
“Anh tư, anh đúng là mặt dày.” Tưởng Song Kỳ khinh thường nói: “Anh có thể diện lúc nào vậy?”
Lục Văn Thù: “…”
Những người khác không nhịn được đều bật cười, không khí dần trở nên vui vẻ.
“Chú hai, chú tư, ăn sandwich đi.” Trường Bình cầm hai cái sandwich đưa cho Phương Tinh Nghị, vẻ mặt đáng yêu: “Con tự tay làm đó, hôm nay hai người may lắm đó nha!”
Lục Văn Thù nhéo mặt cậu bé: “Bình thường con gặp chú cũng không thèm gọi, sao hôm nay lại ngoan như vậy?”
“Khi gặp chú tư, con đều gọi mà.” Trường Bình nghiêng đầu nói rồi đặt sandwich vào tay Lục Văn Thù: “Con tự tay làm đó, chú tư sẽ nể mặt đúng không?”
Ngự Văn Đình cũng không vạch trần trò đùa của cậu bé, ho khan hai cái: “Song Kỳ, đưa Trường Bình vào phòng chơi đi.”
“Anh đi đi, em không đi, em cũng muốn nghe mà!”
Quách Thường Phúc vỗ lưng cô ta, nhỏ giọng nói bên tai: “Đi đi, buổi tối anh đưa em ra ngoài chơi.”
Lúc này Tưởng Song Kỳ mới không tình nguyện mang Trường Bình vào phòng.
Hai người vừa vào phòng chưa đến mười giây thì bên trong truyền đến tiếng cãi nhau và tiếng ném đồ.
“Bọn họ thường xuyên như vậy.” Quách Thường Phúc thấy mãi thành quen nên bình tĩnh nói: “Bình thường cũng hay đánh nhau nên không sao, mọi người nói chuyện đi, tôi sẽ pha cà phê cho mọi người.”
“Anh cả như vậy là không được.” Lục Văn Thù nói thay cho Tưởng Song Kỳ: “Mặc dù Trường Bình là trẻ con nhưng cũng không thể ra tay với con gái được, không hề phong độ chút nào, anh phải dạy dỗ thằng bé thật tốt.”
Ngự Văn Đình tỏ vẻ thờ ơ, hất cằm với anh ta: “Ăn sandwich đi.”
“Sandwich có gì ngon…” Lục Văn Thù lầm bầm rồi cắn một miếng to, kết quả anh ta sặc mù tạc nên sắc mặt lập tức nhăn nhó, đưa tay kéo thùng rác.
Phương Tinh Nghị đá thùng rác ra xa.
Lục Văn Thù thấy thùng rác bay ra xa liền tỏ vẻ khó hiểu nhìn Phương Tinh Nghị.
“Ăn hết đồ con trai tôi làm.” Ngự Văn Đình đặt ly nước trước mắt Lục Văn Thù, bẻ ngón tay, tiếng rắc rắc khiến Lục Văn Thù sợ hãi trong lòng, cố gắng nuốt đồ ăn trong miệng xuống.
Lục Văn Thù vội vàng uống cạn một ly nước, trong miệng đỡ hơn nhiều: “Mẹ nó! Anh cả thật là độc ác!”
Ngự Văn Đình không cười đùa với anh ta nữa: “Cảnh Niên đã nói với tôi chuyện xảy ra ở Nam Thành. Tôi đã dặn những người đó dựa theo phạm vi mà cậu vạch ra để tìm kiếm hòn đảo, có tin tức sẽ nói với cậu.”
Nhắc tới chuyện này, đôi mắt Phương Tinh Nghị tối sầm lại nhưng anh vẫn gật đầu: “Cảm ơn anh cả.”