Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi - Dương Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 518: BỘ DẠNG NÀY CỦA EM CÒN MUỐN CHẠY ĐI ĐÂU?

Cô nói mà còn khóc dữ dội hơn: “Anh có biết tôi tưởng Thường Phúc thật sự đã chết rồi không, đoạn thời gian này đều rất suy sụp, cũng không biết nói với chuyện này với mẹ tôi như nào, Phương Tinh Nghị anh thật sự rất quá đáng!”

“Được được, là anh quá đáng.” Phương Tinh Nghị thừa nhận, nhẹ nhàng dỗ cô: “Em đang có thai không nên khóc nhiều. Với cả anh làm việc luôn có chừng mực, không có nắm chắc anh sẽ không làm.”

Dương Yến gạt tay của anh ra: “Chuyện lớn như vậy mà anh cũng không nói với tôi, nó chỉ khiến tôi càng lo lắng mà thôi!”

“Em có tính cách gì anh còn không biết sao, cảm tính lại hay kích động.” Phương Tinh Nghị khẽ thở dài, bất lực nói: “Hơn nữa em cũng không cho anh cơ hội để anh có thể đàng hoàng nói chuyện với em thì em luôn tức giận với anh.”

Anh hỏi Dương Yến: “Dương Yến, em có phải tưởng rằng khi đó ở Lệ Giang, tôi đã sớm biết em có phải mang thai cho nên cố ý kêu người ta cho thuốc hoạt huyết vào trong canh vịt, đưa cho em uống, muốn khiến em xảy thai phải không?”

Dương Yến không muốn nhớ lại chuyện đó nữa: “Bây giờ nói những điều này không có ý nghĩa gì nữa rồi rồi.”

“Có ý nghĩa.” Mặt mày của Phương Tinh Nghị rất nghiêm túc nhìn cô: “Em nói cho anh biết, khi đó em có phải tưởng rằng, tưởng rằng anh không cần đứa bé phải không?”

“…”

Bầu không khí càng lúc càng đông cứng lại.

Quách Thường Phúc không nhịn được mở miệng: “Nếu hai người còn có chuyện muốn nói rõ, vậy em đi trước đây.”

“Không được!” Dương Yến túm lấy cậu ta.

“Chị không dễ dàng gì mới biết em còn sống, em đừng đi đâu nữa, mẹ cả ngày đều truy hỏi chị em đã đi đâu.”

Phương Tinh Nghị tách Dương Yến ra: “Cậu ấy phải trở về, giải quyết trước chuyện của chúng ta đã.”

Anh ra hiệu bằng mắt với Quách Thường Phúc.

Quách Thường Phúc gật gật đầu, trước khi đi không quên nói với Dương Yến: “Chị, tổng giám đốc Phương đối với em rất tốt, chị cũng đừng trách anh ấy.”

Đợi sau khi Quách Thường Phúc đi khỏi, Phương Tinh Nghị lại đem cửa phòng khóa lại.

Tránh lúc bản thân không để ý, người phụ nữ này lại chạy mất.

Anh lại lặp lại lời nói vừa nãy một lần: “Dương Yến, trả lời câu hỏi vừa rồi của anh.”

“Giữa chúng ta không có gì để nói cả!” Dương Yến mặt mày sa sầm: “Phương Tinh Nghị, anh tránh ra.”

Phương Tinh Nghị vừa định nói cái gì thì thấy cơ thể của cô khuỵu xuống, anh hơi nhíu mày lại, hình như cơ thể cô không thoải mái, nghĩ đến vừa rồi lúc ôm cô thì phát hiện cô mang giày cao gót.

Đoán chắc là mang giày cao gót đứng lâu nên chân bị đau.

Anh tiến sát lại, nhấc bổng cô lên trực tiếp đi vào trong phòng sách, rồi đặt cô xuống ghế.

Dương Yến vùng vẫy: “Anh muốn làm gì!”

“Còn nhúc nhích nữa anh sẽ lấy băng dính trói em vào ghế.” Ánh mắt sắc bén của Phương Tinh Nghị liếc nhìn cô, cưỡng vén đuôi váy cưới nặng nề lên, đem chân của cô đặt lên đùi của mình.

Khi anh cởi đôi giày cao gót ra, anh nghe thấy tiếng cô hít khí lạnh, rõ ràng là rất đau thì không nhịn được trách: “Nếu đã không mang được thì đừng miễn cưỡng, cứ thích chân bị phế thì mới hối hận sao!”

“Không mang được tôi cũng muốn mang, liên quan gì đến anh chứ!”

Lòng bàn chân bị anh nắm chặt, Dương Yến chỉ cảm thấy cả bàn chân đều đang âm lên, cô dùng sức rút ra: “Phương Tinh Nghị anh bỏ tôi ra.”

Đi giày cao gót chân rất dễ bị cọ sát, Phương Tinh Nghị nhìn thấy gót chân của cô còn bị trầy da, đặc biệt là đầu ngón chân, sắp bị chảy máu đến nơi rồi, anh vừa đau lòng vừa giúp cô mát xa chân.

Dương Yến không rút được chân về, chỉ có thể trừng mặt nhìn anh, trong lòng hết sức bực tức.

Tay nghề của người đàn ông này không tính là chuyên nghiệp, có điều sau một lúc được anh xoa bóp thì Dương Yến cũng không cảm thấy đau như trước nữa.

Phương Tinh Nghị thấy cô không còn nhíu mày nữa, lúc này mới thấp giọng nói: “Dương Yến, em nếu như không trả lời câu hỏi của anh, anh sẽ không ngừng hỏi, đến khi nào em trả lời anh thì mới thả em ra ngoài.”

“Phải, tôi chính là nghĩ như thế!” Bị anh truy hỏi mãu, Dương Yến bực bội thừa nhận: “Sau khi tôi về Nam Thành, tôi đã tìm người hỏi, trong canh vịt bình thường sẽ không thêm dược liệu hoạt huyết, trừ phi có khách chủ động yêu cầu!”

“Quả nhiên!” Suy đoán trong lòng thành sự thật, Phương Tinh Nghị không tránh được đành thở dài.

Anh sau này càng nghĩ càng thấy không đúng, tại sao sau khi La Tử Úy xảy ra chuyện, Dương Yến trở về Nam Thành khi gặp anh thì thái độ lại lạnh lùng như vậy, thậm chí ngày đó ở bệnh viện, còn phản kháng mãnh liệt như vậy.

Lại liên tưởng đến chuyện Dương Yến quay MV ở Lệ Giang thì cô cứ lạ lạ, anh còn vô tình gửi đồ ăn cho cô, Dương Yến sẽ thấy hoài nghi anh biết chuyện cô mang thai, chuyện bát canh vịt cũng là anh đặc biệt cho người tìm mua cho cô.

Thì ra hiểu lầm giữa bọn họ lại sâu như vậy.

Phương Tinh Nghị nói: “Anh nói em tự cho rằng là đúng, thích nghĩ nhiều, em còn không tin. Chuyện em mang thai, nếu không phải La Tử Úy nói với anh, anh căn bản không biết.”

“Anh biết sau khi La Tử Úy xảy thai, nhất định sẽ cho người đi điều tra, nhưng không phát hiện được cái gì. Anh biết mấy loại dược liệu đó tương đối đắt, thêm vào canh vịt sẽ trả không ít tiền nên không có hoài nghi nhiều. Anh nếu biết em có thai, sao có thể để người khác đưa thứ như thế qua đó chứ?”

Dương Yến không có đáp trả, chỉ bặm chặt môi, ánh mắt tràn đầy sự hoài nghi nhìn anh.

Phương Tinh Nghị biết cô vẫn không tin anh, thì nói tiếp: “Khi đó em vội về Nam Thành, anh tưởng rằng là công ty của em có nhiều việc, không nghĩ nhiều, lúc đó nhận được điện thoại của Trần Khang, sau khi biết Tống Tịnh Hòa xảy ra chuyện thì anh cũng không thể đi tìm em, sợ rằng sự tình bên XL Asia sẽ càng loạn hơn nên đã qua bên đó.”

“Thật sự không phải anh cho người làm?” Dương Yến cúi cũng không nhịn được hỏi, nhưng vẫn đang nghi ngờ anh: “Vậy lần chúng ta ngồi máy bay đến Lệ Giang, anh thấy bụng của tôi phình lên, không có đoán ra?”

“Không có, anh thật sự nghĩ rằng là do em ăn nhiều, bụng bị đầy khí thôi.”

Dương Yến không tin: “Anh thông minh như vậy, chắc chắn đã sớm biết tôi mang thai rồi, anh chính là không muốn tôi giữ đứa bé này. Nếu không tại sao khi xảy ra chuyện, anh không có giải thích với tôi, mà bây giờ lại đến giải thích?”

“Anh có thông minh cũng không phải bác sĩ phụ khoa.” Cùng cô nói chuyện thật quá mất sức, Phương Tinh Nghị đã đau hết cả đầu: “Anh nếu như biết mang thai mừng còn không kịp, tại sao phải muốn em bỏ chúng chứ?”

“Khoảng thời gian đó không chỉ có chuyện của em, bên phía XL Asia cũng rất nhiều việc, hơn nữa anh mãi sau đó phân tích mới cảm thấy không đúng. Sau khi anh từ XL Asia về thì đến bệnh viện tìm em, muốn dẫn em đi kiểm tra, sau đó chúng ta từ từ nói chuyện, em lại làm sao hả? Em mở miệng là nói anh, đứa bé không phải con của anh, em kêu anh làm sao mà bình tĩnh được?”

Đột nhiên từ chỗ anh biết được sự thật, Dương Yến hồi lâu cũng không có phản ứng lại.

Thì ra Phương Tinh Nghị không hề biết cô mang thai, cũng không có ra tay với đứa bé, từ trước đến nay là cô hiểu lầm.

Thế nhưng bây giờ biết điều này thì có tác dụng gì chứ?

Quá muộn rồi.

Dương Yến mím mím môi, ngữ khí nhàn nhạt: “Là tôi đã hiểu lầm, có điều sự thật bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi. Chúng ta đã chia tay, con tôi tự mình chăm sóc.”

Cô buộc phải đẩy anh ra, trực tiếp dùng chân trần rời đi.

Phương Tinh Nghị ngăn cô lại, sắc mặt vừa âm trầm vừa bất lực: “Bộ dạng này của em còn muốn chạy đi đâu?”

“Đi kết hôn.” Dương Yến bỏ qua anh mà đi: “Chồng của tôi còn đang đợi tôi ở nhà thờ.”

“Em dám đi thử xem?” Phương Tinh Nghị lại ngăn cản cô lại, ngữ khí lành lạnh: “Em vừa đi thì anh lập tức cho người phát tin tức, nói đứa bé trong bụng của em là con của anh, đến lúc đó anh muốn xem thử em làm sao đến công ty làm việc.”

“Anh—-“ Dương Yến tức giận trừng mắt với anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phương Tinh Nghị anh quá vô sỉ rồi!”

“Dương Yến, anh quá hiểu em rồi, em thích hợp với cách không cần mặt mũi mới được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK