Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi - Dương Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 523: ANH PHIỀN CHẾT ĐI ĐƯỢC!

Dương Yến trừng mắt với cậu nhóc: “Đã muộn rồi đừng ép dì đánh cháu, uống xong rồi thì đi ngủ đi!”

“Dì giục cháu làm gì, muốn đơn độc ở cùng với chú Hứa?” Trường Bình hỏi cô: “Chú hai sau khi cướp dì đi thì đã nói những gì với dì vậy, hai ngươi còn chưa làm lành sao?”

Khi hai người đang nói chuyện thì cánh cửa phòng bếp được mở ra.

“Anh phát hiện các gia vị của nhà em đều hết hạn rồi.” Phương Tinh Nghị nói, nhìn qua thì thấy Trường Bình đang ở cạnh Dương Yến: “Nhóc con, muộn như vậy còn chưa ngủ sao?”

Trường Bình kinh ngạc: “Chú hai là chú à, cháu còn tưởng là chú Hứa đó?”

Nụ cười trên mặt của Phương Tinh Nghị lại dần tắt, lùng lạnh nhìn cậu nhóc: “Sao hả, cháu hy vọng là anh ta?”

“Không không, là chú hai đương nhiên là tốt nhất rồi!” Trường Bình khẳng định: “Chú hai, trong tiểu khu có một cửa hàng tiện lợi, chú muốn cái gì cháu đi mua cho chú!”

Khí thế của Phương Tinh Nghị được thu lại, nói ra một số loại gia vị cho cậu nhóc đi mua.

Sau khi nghe xong, Trường Bình mau chóng chạy đi thay giày rồi rời đi.

Dương Yến liếc nhìn phòng bếp, thấy đã được anh lau sạch sẽ rồi, vẫn không khách khí nói: “Nửa đêm đến đây tìm tôi, còn trưng dụng phòng bếp của tôi, còn bóc lột trẻ con, thật không cần mặt mũi nữa mà.”

“Em mấy ngày không ở nhà, phòng bếp bẩn như vậy.” Phương Tinh Nghị nói, cúi đầu nhìn bụng của cô: “Em hôm nay đã nôn hai lần, không ăn gì không thấy đói sao?”

“Không đói!” Dương Yến mở tủ lạnh lấy ra một chùm nho.

Phương Tinh Nghị bước đến giành lấy, cũng luôn đóng tủ lạnh lại, ngăn cản cô không được lấy hoa quả khác: “Ăn nhiều đồ ăn lạnh rất dễ tổn thương dạ dày.”

“Hôm nay nóng, điều hòa cũng không mở, mát cái gì!” Dương Yến tức giận: “Anh trả nho lại cho tôi!”

“Không được.” Phương Tinh Nghị để chùm nho lên cao.

Anh vốn đã cao, Dương Yến có kiễng lên cũng không với tới.

“Trong người em còn có ba bảo bảo, ngoan chút, đi ra phòng khách ngồi, anh dùng nước ấm ngâm rồi cho em.”

Một câu ‘ngoan chút’ khiến Dương Yến không tự chủ mà đỏ mặt, miệng vẫn cứng rắn nói: “Ngâm thế sẽ không ngon nữa!”

“Hửm?” Người đàn ông thấp đầu nhìn cô, ánh mắ trở nên rất nguy hiểm.

“…”

Dương Yến nghiến răng, tức quá lấy dép ném anh, rồi không vui đi ra phòng khách.

Phương Tinh Nghị lấy một khay nước ấm, rồi để nhỏ vào đấy mấy phút.

Anh ném thử, không có lạnh nữa mới lấy ra cho Dương Yến ăn.

Thấy Trường Bình đi mua gia vị mãi không về, anh quay sang bóc vỏ nho cho Dương Yến, còn nói với cô: “Cảnh Niên đã tìm mấy bạn bè bác sĩ tốt nhất đi đến XL Asia để giúp đỡ.”

Nghe thế, Dương Yến cũng không có khó chịu với anh nữa, truy hỏi: “Tình hình như thế nào?”

Sắc mặt của Phương Tinh Nghị ngưng trọng nói: “Cảnh Niên nói sẽ dùng thể kỹ thuật y học mới cho lão đại, tỷ lệ tỉnh lại cũng rất cao, não bộ của Tống Tịnh Hòa chịu tổn thương quá nghiêm trọng, bác sĩ gỏi nhất cũng bó tay chịu trói.”

Nho trong miệng mà Dương Yến đang ăn không có vị ngọt, dường như đều là vị đắng: “Tôi biết Ngự phu nhân tàn nhẫn, nhưng không ngờ bà ta sẽ đối xử với con trai ruột của mình như thế, còn hạ độc thủ với Tịnh Hòa.”

“Chuyện này em không cần phải tự trách, nó không liên quan gì đến em cả.” Phương Tinh Nghị an ủi cô, ánh mắt âm trầm: “Ngự phu nhân chỉ có một đứa con trai này, bà ta không thể vì hận Tống Tịnh Hòa mà ngay cả tính mạng con trai cũng không quan tâm.”

Dương Yến trong nháy mắt hiểu ra ý của anh: “Anh hoài nghi có người chỉ Ngự phu nhân làm như vậy?”

Phương Tinh Nghị gật gật đầu, phân tích với cô: “Em nghĩ đi, nếu như Ngự phu nhân độc ác như vậy, bà ta sớm đã can thiệp vào chuyện chia tay của lão đại và Tống Tịnh Hòa mấy năm trước, sau đó lặng lẽ ra tay với Tống Tịnh Hòa, sẽ không đợi đến bây giờ.”

“Cũng có thể là bà ta trước đây không có tâm tư này, bây giờ thấy anh Ngự cùng Tịnh Hòa quay lại với nhau, anh Ngự biết chuyện bức thư, thái độ đối với bà ta lạnh nhạt cho nên mới hận Tịnh Hòa.”

“Vậy bà ta hoàn toàn có thể nhân khoảng thời gian lão đại sang New York làm việc mà ra tay với Tống Tịnh Hòa.” Phương Tinh Nghị nói: “Nam Thành coi như nửa thiên hạ của nhà họ Ngự, bà ta làm cái gì cũng rất dễ.”

Dương Yến suy nghĩ thì cảm thấy phân tích của Phương Tinh Nghị rất đúng.

Ngự phu nhân thật sự tàn độc như vậy, có rất nhiều cơ hội ra tay với Tống Tịnh Hòa, không cần đợi đến khi cô ấy đến XL Asia mới tìm người đâm cô ấy, còn đưa người phụ nữ khác lên giường của Ngự Văn Đình.

Dương Yến hỏi anh: “Vậy anh cảm thấy là ai chỉ điểm cho Ngự phu nhân, Ngự phu nhân tại sao lại nghe lời người đó?”

“Trước mắt còn chưa biết.” Mạng lưới quan hệ của nhà họ Ngự rất phức tạp, Phương Tinh Nghị căn bản không thể để người lại XL Asia, rất nhiều chuyện thật sự là không biết: “Nhà họ Nam rất có hiềm nghi.”

Dương Yến vì muốn biết tường tận, chủ động áp sát vào anh: “Anh nói rõ hơn chút đi.”

“Vu Tư Thuần thích lão đạo rất nhiều năm rồi.” Phương Tinh Nghị lại lột vỏ nhỏ cho cô: “Mấy năm trước khi sinh nhật lần thứ 18 của cô ta, bác trai đã dẫn lão đại đi tham gia, Nam Trường Cung đã lập lờ nói với lão đại, nói con gái mình thích anh ấy, hy vọng bọn họ có thể kết hôn, có điều đã bị lão đại từ chối.”

Dương Yến ồ lên: “Anh cảm thấy là Nam Trường Cung biết Ngự phụ nhân ghét Tịnh Hòa, ở bên tai bà ta nói cái gì đó, Ngự phu nhân đã lừa anh Ngự đến XL Asia, vừa hay Vu Tư Thuần cũng thích anh Ngự, cho nên…”

“Chỉ là hoài nghi, có điều Nam Trường Cung cũng có thể làm như vậy.” Phương Tinh Nghị nói: “Nhà họ Ngự nếu thật sự cùng nhà họ Nam liên hôn, ở Nam Thành ai dám coi thường? Địa vị của hai nhà sẽ càng ổn định hơn.”

Dương Yến thở dài: “Thì ra người trong hào môn càng thâm hiểm, cuộc sống của mình cũng không làm chủ được. Tôi thật sự thấy tội nghiệp cho anh Ngự, có ba mẹ như vậy, lại còn bị tính toán như vậy.”

“Chuyện này không cần em lo lắng, em chỉ cần lo ăn uống là được.” Phương Tinh Nghị đút một quả nho vào miệng của cô: “Cả ngày mặt mày cau có, đợi đến khi con sinh ra cũng như này thì phải làm sao?”

“Anh nói cái gì!” Dương Yến đánh anh: “Anh lạnh lùng thì được, người khác thì không à! Anh tưởng Trường Bình ngốc sao, nói dối lâu như vậy, nó chắc chắn sẽ nghi ngờ.”

“Vậy thì đến luc đó lại nghĩ đối sách khác, em bây giờ quá lo trước lo sau rồi.”

“Không ăn nữa!” Dương Yến gạt tay anh ra, lạnh mặt nói: “Anh đi xem nó sao giờ vẫn chưa về đi, cháu mình mà cũng không lo, nhỡ bị người bắt cóc thì sao!’

Phương Tinh Nghị bất lực nói: “Bây giờ em đã lo lắng chuyện đó, thế đã nghĩ ra đối sách gì chưa?”

“Anh đi!” Dương Yến hận không thể dùng băng dính dán mồm của anh lại: “Còn nói nhiều hơn cả phụ nữ, phiền chết đi được!”

“Đi đi.”

Phương Tinh Nghị vừa định đi ra ngoài xem thử, không ngờ thấy Trường Bình đã về rồi.

“Chú hai, gia vị của chú.” Trường Bình đưa túi đồ cho Phương Tinh Nghị: “Nước tương không có.”

“Vất vả rồi.” Phương Tinh Nghị cầm lấy túi đồ đi vào phòng bếp, còn hỏi cậu nhóc: “Có muốn ăn đêm không?”

“Có ạ! Chú hai làm cái gì cũng được, cho cháu thêm quả trứng chiên.”

Trường Bình sau khi thay giày ra thì đi đến phòng khách, thấy trên bàn trà có đĩa nho thì lấy vài quả bỏ vào miệng.

Cắn quả nho, Trường Bình hơi cau mày, nghi hoặc nên hỏi Dương Yến: “Dì à, nho này không phải để trong tủ lạnh sao, sao giờ ăn lại thấy ấm ấm?”

Dương Yến không khách khí nói: “Chú hai của cháu dùng nước ấm ngâm nho đấy!”

Trường Bình nhổ vỏ vào thùng rác, đột nhiên ngộ ra: “Cháu nghe mẹ nói lúc mang thai không được ăn lạnh cho nên chú hai mới dùng nước ấm ngâm nho, wow… chú hai rất tận tâm với dì nha.”

Dương Yến lạnh mặt không thèm quan tâm đến cậu nhóc.

Trường Bình cọ sát vào người cô, lặng lẽ nói: “Thật ra cháu sớm đã về rồi, vừa rồi ở bên ngoài cửa đứng được một lúc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK