Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi - Dương Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 541: ANH BA, CẦU XIN ANH

Lâm Thanh Dung càng hoảng hốt hơn, vội vàng hấp tấp giải thích: “Anh ta, anh ta không động vào em, lần đó là em sắp ngã xuống, anh ta đỡ em, em chỉ từng ngủ với anh, cơ thể em không bẩn.”

“Anh biết.” Thấy cô như vậy, trong lòng Lục Văn Thù rất khó chịu: “Anh không ghét bỏ em, anh nói là cả người em đầy mồ hôi, cần tắm rửa.”

Lúc này Lâm Thanh Dung mới buông tay ra.

Cô nằm trong bồn tắm, cơ thể vẫn căng cứng như cũ.

Lục Văn Thù rất kiên nhẫn tắm rửa giúp cô, thi thoảng ngón tay lướt qua phần bụng hơi nhô lên của cô, biết nơi này đang thai nghén con của mình, trong lòng ấm áp.

Chờ Lâm Thanh Dung ngồi dậy, đưa lưng về phía mình, Lục Văn Thù nhìn thấy mấy vết sẹo trên lưng cô.

Hình như là bị đánh bằng roi làm chảy máu, không kịp thời chữa trị mà để lại sẹo.

Những vết sẹo kia khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng, Lục Văn Thù nhìn thấy lập tức nổi giận đùng đùng, anh đưa tay lên sờ, hỏi Lâm Thanh Dung: “Vết thương trên lưng em là sao? Ai đánh?”

Lâm Thanh Dung lắc đầu, thấp giọng nói: “Không sao, không cẩn thận bị ngã.”

Lục Văn Thù cười lạnh: “Ngã có thể tạo thành vết lằn roi sao? Lâm Thanh Dung em cho rằng anh mù à?”

“…”

Thấy cô gái cúi đầu im lặng không nói lời nào, không muốn nói ra sự thật, Lục Văn Thù sợ mình nổi nóng dọa cô, bèn không hỏi lại nữa.

Sau khi tắm xong, anh mặc áo choàng tắm cho Lâm Thanh Dung, ôm cô ra ngoài.

Vừa nằm lên giường, Lâm Thanh Dung bèn sờ soạng ngồi dậy, cởi dây lưng áo choàng tắm.

Ấn đường Lục Văn Thù giật mạnh một cái.

Từ khi trở về, hết lần này đến lần khác, mọi hành động của người phụ nữ này đều khiến anh nổi nóng.

Anh thật sự chán ghét dáng vẻ nhút nhát, không có cái tôi này của cô!

Lục Văn Thù cố kìm nén không cáu kỉnh, thay váy ngủ giúp cô, lại nhét người vào trong chăn: “Ngủ.”

Đôi mắt của Lâm Thanh Dung chớp chớp, có chút ngỡ ngàng luống cuống: “Anh không muốn sao?”

“Không muốn.”

Tay cô lập tức quơ quơ vào không khí, nắm lấy tay anh, dè dặt nói: “Vậy anh bỏ qua cho bọn họ được không?”

Lục Văn Thù không nói lời nào, nhét lại tay cô vào trong chăn.

Sau khi ra khỏi phòng ngủ, Lục Văn Thù lập tức gọi điện cho Yến Cảnh Niên: “Đôi mắt của Tiểu Tiên Nữ không nhìn thấy, tôi cần một bác sĩ đến khám cho cô ấy, ngày mai đến luôn.”

“Mẹ nó… bây giờ mới hơn ba giờ sáng đấy!” Yến Cảnh Niên bỗng dưng bị quấy rối tỉnh ngủ cũng phát cáu: “Cậu gọi điện thoại đến cũng là vì đôi mắt của cô ấy sao? Bị mù cậu không biết đến bệnh viện tìm người à?”

Lục Văn Thù đi đến cạnh cửa sổ, vô cùng bực bội: “Cô ấy đang mang thai, những bác sĩ ở bệnh viện kia không được.”

“Những bạn bè kia của tôi cũng không được, ai mà không có việc của mình chứ?”

“Anh ba, cầu xin anh.” Lục Văn Thù nắm tóc, thấp giọng nói: “Tôi muốn một bác sĩ, ngày mai là có thể đến Nam Thành rồi, anh ta muốn cái gì tôi đều có thể đồng ý.”

Yến Cảnh Niên im lặng hồi lâu, thở dài một tiếng: “Bây giờ tôi cho cậu địa chỉ, cậu phái người đến đón.”

“Cảm ơn.”

“Văn Thù, nếu như thật sự thích người ta, cũng không cần giày vò nhau nữa.” Trước khi cúp máy, Yến Cảnh Niên nói: “Cậu mất đi cô ấy vẫn có thể sống cuộc sống như cũ, cơ thể cô ấy như vậy, đời này cũng xong rồi.”

Lục Văn Thù không nói gì, cúp điện thoại.

Mấy phút sau, anh nhận được địa chỉ Yến Cảnh Niên gửi đến.

Lục Văn Thù gửi địa chỉ cho phi công lúc trước đưa mình đến nước Y, bảo anh ta đi đón bác sĩ đến.

Chờ Lục Văn Thù trở lại phòng ngủ, Lâm Thanh Dung đang co quắp trên giường, sớm đã ngủ rồi, mà ngoài cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng.

Lục Văn Thù ôm cô ngủ một lát, chưa được ba tiếng đã tỉnh dậy.

Nhìn cô gái bên cạnh đang ngủ mà vẫn cau mày, lòng bàn tay Lục Văn Thù khẽ lướt qua khuôn mặt cô, rón rén xuống giường, đi rửa mặt thay quần áo, sau đó rời khỏi phòng ngủ.

Anh vội vàng xuống nhà, nhìn thấy người giúp việc trong phòng khách, lạnh lùng dặn dò: “Chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Người giúp việc nơm nớp lo sợ gật đầu.

Lục Văn Thù lái xe đến Lục Thị, vừa rồi gửi tin nhắn cho Tông Sinh, bảo anh ta về nước thì đến đó một chuyến.

Vừa ra khỏi thang máy, trợ lý đã chờ từ lâu bèn tiến đến.

“Tổng giám đốc Lục, chuyện hợp tác đã bàn bạc xong xuôi với Lân Mỹ và Sâm Thượng bị chấm dứt rồi.” Sắc mặt trợ lý nghiêm túc: “Ký hợp đồng với bọn họ là một công ty lớn, có người ở giữa giật dây giúp bọn họ.”

Lục Văn Thù nhíu mày, không vui nói: “Ai dám cướp mối làm ăn của Lục Thị?”

Trợ lý nhìn anh ta một cái, ấp a ấp úng nói: “Tôi điều tra được, người giật dây giúp bọn họ là Dương Tổng của Hòa Tụng.”

Phó tổng giám đốc họ Dương của Hòa Tụng chỉ có Dương Yến.

Khi nghe thấy trợ lý nói ra tên đó, Lục Văn Thù đã có thể đoán ra mục đích của Dương Yến.

Chẳng qua Dương Yến cảm thấy anh làm Lâm Thanh Dung tổn thương, muốn báo thù, bèn âm thầm chỉnh công ty của anh ta.

Trợ lý hỏi: “Tổng giám đốc Lục, muốn tôi đi nói chuyện với tổng giám đốc Dương không?”

“Hai công ty mà thôi, mất thì mất đi!” Lục Văn Thù không nhịn được nói.

Bây giờ anh lo lắng nhất là đôi mắt của Lâm Thanh Dung có thể chữa được không, cũng không rảnh đi đấu qua đấu lại với Dương Yến.

Trợ lý ‘vâng’ một tiếng.

Đi theo Lục Văn Thù trở về văn phòng tổng giám đốc, báo cáo một ít công việc, trợ lý đặt tài liệu xuống muốn rời đi, chợt bị Lục Văn Thù gọi lại.

Lục Văn Thù sầm mặt dặn dò cậu ta: “Chuyện tôi mượn máy bay riêng xuất ngoại, đi một người, trở về cũng là một người, việc này cậu phải xử lý sạch sẽ, đừng cho người phụ nữ kia biết.”

Nếu Dương Yến biết anh tìm người trở về, nhất định muốn đến cướp người của anh.

“Tôi hiểu rồi.”

“Chuyện vợ chồng Lâm Cảnh Phàm tử vong, có đầu mối gì không?”

“Đang điều tra cùng với sở cảnh sát.” Trợ lý lau mồ hôi, lắp bắp nói: “Chỉ cần tra ra đầu mối, tôi lập tức báo cho ngài.”

Lục Văn Thù lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta: “Cùng làm công việc thế này, cậu nhìn trợ lý Tư của Phương Thị một chút.”

Trợ lý cất giấu trái tim bị tổn thương, yên lặng đi ra ngoài.

Ông chủ nhà cậu ta từ sau khi sinh nhật, tính tình thay đổi lớn, càng ngày càng khắt khe.

Ôi, làm công quá khó khăn.

Lục Văn Thù xử lý công việc, đến giữa trưa bèn gọi điện thoại cho người giúp việc hỏi, biết được chín giờ sáng Lâm Thanh Dung xuống nhà ăn sáng, nhưng ăn xong đều nôn sạch.

Anh day day ấn đường, thở dài nói: “Tìm hiểu xem phụ nữ có thai có thể ăn cái gì, chuẩn bị cho cô ấy ăn.”

“Vâng.”

Nghĩ đến người phụ nữ đang mang thai trong nhà phản ứng dữ dội, không thể ăn được cái gì, buổi trưa Lục Văn Thù cũng không có tâm trạng ăn uống, chỉ ăn qua loa vài miếng cơm.

Vừa nằm sấp xuống mặt bàn nghỉ ngơi một lát, bên tai chợt có tiếng động lớn.

Tông Sinh hấp tấp xông vào văn phòng tổng giám đốc, nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt nhìn chăm chú vào người Lục Văn Thù.

“Văn Thù, người đâu? Anh đưa cô ấy đi đâu rồi?”

Lục Văn Thù nhíu mày nói: “Buổi sáng tôi gửi tin nhắn cho cậu, sao bây giờ cậu mới đến?”

“Anh ôm người chạy thì nhanh rồi, tôi con mẹ nó còn phải tự mua vé máy bay trở về!” Tông Sinh hùng hổ nói, vô cùng khát nước, lấy ấm trà trên bàn rót cho mình một ly.

Sau khi uống nước xong, anh ta lại hỏi Lục Văn Thù: “Anh nói cho tôi biết trước, người đâu rồi?”

“Đừng mẹ nó người người người cái gì nữa, phụ nữ của tôi, tất nhiên là ở nhà của tôi!” Lục Văn Thù u ám nói: “Lăn lại đây, tôi có việc muốn hỏi cậu!”

Tông Sinh vội vàng đi vào.

Anh ta lấy ngón tay vén tóc bên gò má, khẽ nói: “Hừ, sao tôi biết người anh muốn tìm là cô ấy chứ? Lại nói tối qua anh quá đáng lắm đấy, cô ấy mới biết người thân của mình chết rồi, anh lại mắng cô ấy như vậy.”

“Mới biết được người thân của cô ấy đã chết?” Lục Văn Thù ngẩng đầu nhìn Tông Sinh: “Là sao?”

Tông Sinh tức giận nói: “Sau khi anh về nước, không phải tôi còn ở nước Y thêm mấy ngày sao, đưa cô ấy ra ngoài giải sầu. Tôi thấy cô ấy rất uất ức, thật sự không làm gì cô ấy hết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK