Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi - Dương Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 517: EM MANG THAI CON CỦA ANH, CÒN MUỐN CÙNG ANH LÀ BẠN?

“Thế nhưng sau khi anh bình tĩnh lại mới phát hiện, lão đại không hề sai, người mình yêu bị mẹ ruột cho người làm hại, nằm trên giường hôm mê bất tỉnh, anh ấy muốn thay người mình yêu đòi lại công đạo cũng không được.”

“Cho nên sau khi anh trở về biết được em dẫn Vu Tư Thuần đến bệnh viện thì lập tức đuổi tới.” Phương Tinh Nghị hít sâu một hơi thật sâu: “Anh sợ Ngự phu nhân sẽ ray tay với em, sợ em sẽ có kết cục còn thảm hơn Tống Tịnh Hòa.”

“Vậy anh kêu Trường Bình phải làm sao đây?” Dương Yến cuối cùng cũng mở miệng: “Anh bảo nó làm sao chấp nhận chuyện ba mẹ nó đã xảy ra chuyện, người phụ nữ khác còn mang thai con của ba nó?”

“Chuyện này em đừng lo lắng.” Phương Tinh Nghị giải thích với cô: “Bác sĩ chăm sóc cho Vu Tư Thuần là Cảnh Niên đặc biệt cài vào, đứa bé đó không sinh được ra.”

Dương Yến trong lòng cũng thả lỏng đôi chút.

Cô luôn lo lắng chuyện này, thế nhưng không tìm được cách nào giải quyết cả.

Nhưng lập tức Dương Yến lại trầm mặt lại, dùng sức đẩy anh ra: “Anh nói xong rồi chứ? Tránh ra, tôi muốn ra ngoài!”

“Dương Yến, anh nói nhiều như vậy, em vẫn không hiểu sao?” Phương Tinh Nghị vẫn đứng chặn trước cửa như cũ, không có để cô đi: “Trong lòng anh nghĩ cái gì, em không biết sao?”

Dương yến thờ ơ nói: “Tôi không muốn biết. Tôi chỉ biết hôm nay là ngày cưới của mình, chồng tôi họ Hứa.”

Phương Tinh Nghị nghe thấy thì bốc hỏa, túm lấy cô, đem cô áp sát vào cánh cửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Yến, em có thể bình tĩnh nói chuyện với anh được không? Nhất định phải tức giận với anh như thế sao?”

“Tôi rất bình tĩnh, cũng biết bản thân đang nói cái gì.” Dương Yến nghiêng mặt đi, không muốn nhìn thấy anh: “Đó là lão đại của anh, anh lo lắng là điều đương nhiên, không cần giải thích với người ngoài như tôi.”

“Dương Yến.” Ngữ khí của Phương Tinh Nghị đè thấp xuống, bình tĩnh nói: “Em nhìn anh.”

“…”

“Em nếu như không nhìn anh, em chính là đang lo sợ.”

Dương Yến bị kích thích liền quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt của anh: “Tôi có gì là phải lo sợ?”

Ánh mắt thâm sâu của Phương Tinh Nghị chăm chú nhìn cô: “Em nhìn vào mắt của anh, nói với anh, em thật sự yêu Hứa Cung Diễn, bởi vì yêu mới kết hôn với anh ta, không phải vì trả thù anh?”

Bị ánh mắt lăng lệ của anh nhìn, trái tim của Dương Yến liên run lên, lông mi cũng lay động.

Cô đè nén sự bồn chồn trong lòng, cắn răng nói: “Đúng, tôi chính là yêu anh ấy, mới gả cho anh ấy —-“

Phương Tinh Nghị không đợi cô nói hết thì đã giữ chặt má của cô, cúi xuống hôn sâu.

Ngăn chặn những lời cô nói ra có thể khiến anh nổi giận.

Mặc kệ cô đánh mình, Phương Tinh Nghị vẫn không nhúc nhích, cứ hôn đến khi hơi thở của cô rối loạn thì mới buông ra, lặng lẽ nhìn cô: “Bây giờ bình tĩnh lại chưa?”

“Anh, anh…” Hơi thở toàn là mùi vị của anh, Dương Yến tức giận đến mức mà ngực cũng phập phồng.

“Dương Yến, ánh mắt của em không biết lừa người.” Phương Tinh Nghị khẽ vuốt ve má của cô: “Anh quen em lâu như vậy, khi em nói dối có biểu tình gì, tôi đều rõ hơn ai hết.”

Dương Yến bặm chặt môi lại, bướng bỉnh nói: “Vậy là lại như nào, có thể đại biểu được cái gì? Chúng ta không còn quan hệ gì nữa, tôi muốn gả cho ai cũng là tự do của tôi! Tôi bây giờ không yêu anh ấy, không đại biểu tôi không có bản thân cơ hội.”

“Phương Tinh Nghị, cứ như này đi, đối với ai cũng tốt.” Dương Yến gạt tay của anh ra, khắc chế bản thân, không để cảm xúc lộ ra ngoài: “Chúng ta có thể làm bạn, hai công ty có thể hợp tác.”

Phương Tinh Nghị thấy rất tức cười: “Em mang thai con của anh, rồi nói với anh, muốn cùng anh làm bạn? Dương Yến, anh bồi dưỡng em không phải muốn cùng em làm bạn.”

“Vậy anh muốn tôi phải như thế nào!” Dương Yến hét lên với anh, tức giận nói: “Nếu như có thể , tôi cũng muốn trả lại bản lĩnh trên người lại cho anh! Không, ban đầu không gặp anh là tốt nhất!”

Nếu như cô biết đi quán bar sẽ thay đổi cả cuộc đời mình, cô tuyệt đối sẽ không đi!

“Dương Yến…”

Dương Yến tránh né bàn tay của anh, cơ thể tận lực áp sát vào cánh cửa: “Tôi mỗi đêm đi ngủ đều sẽ nhớ đến chuyện trước kia, thế nào cũng không quên được, thật sự quá khó chịu rồi.”

“Phương Tinh Nghị, coi như tôi cầu xin anh, cứ như hiện giờ đi.” Cô cúi đầu xuống, rồi bất khóc: “Đúng, tôi thừa nhận đã từng yêu anh, cho dù bây giờ trong tim vẫn có anh, thế nhưng không đại biểu được cái gì cả.”

“Anh bởi vì chuyện của Kỳ Kỳ mà hận tôi, nói hành tung của Kỷ Gia Trí cho em trai tôi, để có một mình đến nước Y, hại chết em trai của tôi, em trả thù tôi còn chưa đủ sao?

Phương Tinh Nghị nhíu mày: “Chuyện này em sao lại biết?”

“Bây giờ truy cứu còn ý nghĩ gì nữa.” Dương Yến khịt khịt mũi, để bản thân bình tĩnh lại: “Em trai tôi đã lấy tính mạng trả cho anh rồi, chúng ta không nợ gì anh nữa.”

“Dương Yến, em nghe anh nói.” Phương Tinh Nghị túm chặt bả vai của cô, ép cô nhìn mình.

“Phải, anh thừa nhận anh để Quách Thường Phúc đến nước Y bởi vì kỹ năng bắn súng của cậu ta rất tốt, ám sát Kỷ Gia Trí rất dễ dàng, nhưng anh không có tàn nhẫn như thế, Quách Thường Phúc cũng không có chết.”

“Đủ rồi!” Dương Yến cắt ngang lời anh nói, gằn giọng: “Tôi ngay cả tro cốt của nó cũng nhận được rồi, nếu như nó không có chết thì anh nói nó đang ở đâu? Anh nói đi!”

Vào lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.

Vẻ mặt của Phương Tinh Nghị cuối cùng cũng thả lỏng, anh kéo Dương Yến ra: “Có người đến.”

Phương Tinh Nghị mở cửa.

Bên người có một người đàn ông cao lớn, ước chừng 50 tuổi, có một vết sẹo dài rất ghê người ở cổ.

Chính là người luôn chăm sóc Tưởng Song Kỳ – Sơn.

Phương Tinh Nghị để người đó bước vào, mệt mỏi nói: “Chị cậu tưởng cậu chết rồi, thiếu chút nữa đã động thủ với tôi rồi.”

“Anh đang nói cái gì?” Dương Yến nhìn người đàn ông trung niên này, lại nhìn Phương Tinh Nghị: “Phương Tinh Nghị, anh còn chưa già mà đã hoa mắt, em trai tôi lớn lên như thế nào tôi biết!”

Người đàn ông trung niên đưa tay sờ lên cổ, sau đó xé bỏ lớp sẹo dữ tợn đó.

Thì ra bên trong còn giấu máy biến âm.

Sau khi lấy máy biến âm ra, người đàn ông đó nói với Dương Yến: “Chị, thật sự là em, em không có chết.”

“Thường, Thường Phúc?” Dương Yến nghe thấy giọng của cậu ta thì lập tức nhận ra chính là em trai của mình.

Thế nhưng nhìn tướng mạo người này của cậu ta, cô vẫn thấy khó tin: “Thật sự là em sao? Thế nhưng…”

Quách Thường Phúc giải thích với cô: “Lần thứ hai em đến nước Y, tổng giám đốc Phương kêu em giả chết, dễ khiến Kỷ Gia Trí buông lỏng cảnh giác.”

“Em cố ý vứt ngọc bội ở trên đường, tổng giám đốc Phương đã tìm một người có dáng vẻ gần giống em, cơ thể tương đương giống em thay em chết, em được người của tổng giám đốc Phương tiếp ứng, đã đến chỗ của anh Yến.”

“Anh Yến cho em uống thuốc, để em trở thành như thế này.” Cậu ta sờ mặt mình, cảm thấy khá thô sáp: “Lúc mới đầu cũng không thích ứng được, về sau thì đỡ hơn, chỉ cần không soi gương là được!”

Dương Yến thấy thật sự là em trai của mình thì nhào tới ôm lấy cậu ta, rồi òa khóc: “Em dọa chết chị rồi! Chuyện này sao em không nói cho chị chứ? Chị còn tưởng em thật sự chết rồi, cũng sắp suy sụp rồi…”

Phương Tinh Nghị không nhìn được hai người họ ôm nhau quá chặt, đi đến tách Dương Yến ra, rồi nói với cô: “Ba của Miya Maiko ở nước R có sức ảnh hưởng rất lớn, một khi đã cùng Kỷ Gia Trí hợp tác, muốn trừ bỏ anh ta rất khó cho nên anh mới phái Quách Thường Phúc qua đó. Là anh không để cậu ta nói cho em, tránh cho em lo lắng, hơn nữa bớt một người biết thì độ tin cậy sẽ càng cao.”

“Anh định đợi tôi chết mới nói phải không!” Dương Yến trừng mắt với anh, trên má vẫn còn vệt nước mắt chưa khô: “Anh biết Kỷ Gia Trí thông minh như thế nào không, ngộ nhỡ kế hoạch của anh thất bại thì phải làm sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK