CHƯƠNG 531: CÔ TRIỆU, CÔ THẬT LỢI HẠI!
Anh đã quá chán ghét cái cảm giác đau lòng đến ngộp thở mỗi khi thức dậy lúc nửa đêm, ghét căn phòng trống rỗng chỉ một mình anh lắm rồi.
Lục Văn Thù nhắm mắt lại rồi ngửa người ra sau nằm, chờ đợi máy bay thuận lợi cất cánh.
Còn rất nhiều hành khách đang lần lần lượt lượt tìm chỗ ngồi của mình, Triệu Dịch Hân cũng đang đi trên lối đi.
Lúc cô ta tìm thấy ghế ngồi thì vừa khéo nhìn thấy Lục Văn Thù.
“Tổng giám đốc Lục.” Triệu Dịch Hân mỉm cười chào hỏi anh: “Anh cũng đi nước Y công tác sao?”
Lục Văn Thù mở mắt ra liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt anh lạnh lẽo, mang theo chút khinh miệt và thờ ơ.
Chỉ nhìn một cái anh liền nhắm mắt lại, căn bản là không có ý quan tâm đến cô.
“Xin lỗi, làm phiền anh nghỉ ngơi rồi.” Triệu Dịch Hân cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, cô ta thốt lên lời xin lỗi đầy rộng lượng.
Vị trí của cô ta và Lục Văn Thù cùng nằm trên một hàng, ở bên phải của lối đi.
Sau khi cất hành lý xong rồi tìm vị trí của mình ngồi xuống, Triệu Dịch Hân thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn qua Lục Văn Thù vài cái, sắc mặt không còn nhu hoà như vừa nãy nữa mà mang theo vài phần nghiêm trọng.
Loại thân phận như Lục Văn Thù nếu như muốn ra nước ngoài công tác thì bình thường sẽ bảo trợ lý hoặc trợ lý đặc biệt đặt trước một vị trí ở khoang hạng nhất.
Nhưng sao Lục Văn Thù lại ở khoang phổ thông này chứ?
Hơn nữa đi nước Y lại rất lâu, anh ta có đi công tác thì cũng không thể mặc một bộ đồ vest như bây giờ được, hơn nữa chiếc áo vest kia lại còn rất nhăn nữa, chắc chắn là đi rất vội nên đã không kịp thay quần áo đây mà.
Triệu Dịch Hân vốn rất thông minh, căn cứ vào tình trạng hiện tại của Lục Văn Thù, lại cộng thêm điểm đến của anh ta để phân tích thì biết, anh ta vội vàng đi nước Y chắc chắn là vì biết Lâm Thanh Dung đang ở đâu rồi.
Triệu Dịch Hân thầm nghĩ: Anh ta đi tới chỗ mà Hứa Cung Diễn sắp xếp để tìm người, hay là ở chỗ nào khác?
Sau khi Lâm Thanh Dung mất tích, ngay cả người của kim chủ cô ta cũng không tìm được, chứ đừng nói tới Lục Văn Thù ở Nam Thành của nước Z xa xôi.
Cho nên cô ta thật sự rất tò mò không biết có phải Lục Văn Thù đã tìm ra Lâm Thanh Dung thật rồi không?
Sau khi máy bay cất cánh, đèn trong khoang liền trở nên tối đi, xung quanh đều trở nên yên tĩnh, Triệu Dịch Hân cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Sau mười mấy tiếng đồng hồ, máy bay đã đến nước Y.
Triệu Dịch Hân đi theo đoàn người xuống máy bay, cô ta nhìn thấy hai tay Lục Văn Thù trống không và bước đi rất nhanh, mới chớp mắt đã không thấy đâu rồi, cho nên cô ta càng chắc chắn hơn về mục đích mà anh đến đây.
Cô nhanh chóng sải bước đi theo, nhìn thấy Lục Văn Thù đang đứng bên đường bắt taxi, sau đó chiếc xe taxi liền nhanh chóng rời đi.
Triệu Dịch Hân ghi nhớ bảng số xe taxi, sau đó cô ta bắt một chiếc taxi khác, sau khi nói tên của khách sạn cho tài xế, cô ta liền đổi sim điện thoại ở đây rồi gọi một cuộc điện thoại đi.
Đầu dây bên kia vừa nhấc máy thì Triệu Dịch Hân liền báo bảng số xe cho đối phương: “Theo sát xe taxi mà Lục Văn Thù ngồi.”
Khi Triệu Dịch Hân về đến khách sạn thì đã là mười giờ tối rồi.
Sau khi ổn định chỗ ở, cô ta lại thay sim điện thoại trong nước rồi gọi cho trợ lý Tư.
“Đến nước Y rồi sao?”
“Đã đến một tiếng rưỡi trước rồi.” Ngữ khí của Triệu Dịch Hân trông rất mệt: “Nhưng mà ngồi máy bay mệt quá nên em không có gọi ngay cho anh được, đợi đến khách sạn em mới gọi.”
“Không sao đâu, em đến nơi bình an là được rồi.” Nghe thấy cô mệt thì trợ lý Tư rất đau lòng: “Em tắm rửa rồi ngủ sớm đi, sáng mai còn phải đi gặp đối tác nữa, đến lúc đó anh gọi điện kêu em dậy.”
“Ừm.” Triệu Dịch Hân hôn anh qua điện thoại một cái: “Anh cũng ngủ sớm đi, nhớ là phải nhớ đến em đó.”
“Nhớ mà, ngày nào cũng nhớ em hết.”
Triệu Dịch Hân vừa cúp điện thoại thì nghe thấy có người ấn chuông.
Cô ta biết là ông chủ lớn phái người đến đón mình nên nhanh chóng thay quần áo, trang điểm một chút rồi mới ra mở cửa.
Bên ngoài cửa là một người đàn ông mặc đồng phục khách sạn: “Cô Triệu, cậu chủ bảo tôi đến đón cô.”
“Ông chủ nhà anh sao không cẩn thận gì hết vậy?” Triệu Dịch Hân đùa vui nói: “Khách sạn này khắp nơi đều có camera, anh ta không sợ một ngày nào đó bị người ta điều tra camera à?”
Người đàn ông đáp: “Sau khi cô Triệu vào khách sạn, những nơi mà cô đi qua camera đều không quay được, cô cứ yên tâm.”
Thấy người đàn ông nói như vậy, Triệu Dịch Hân mới yên tâm theo anh ta rời khỏi.
Cô ta đã mượn cớ đi nước ngoài công tác để đến nước Y gặp mặt ông chủ lớn, vì vẫn phải về nước Z nên cô ta phải thật cẩn thận.
Chiếc xe mà Triệu Dịch Hân đang ngồi phi nước đại, chỉ nửa tiếng sau liền đến bãi đỗ xe dưới đất của câu lạc bộ.
Người đàn ông đưa Triệu Dịch Hân lên tầng cao nhất bằng thang máy, sau đó đi vòng qua hành lang hình tròn, và cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa.
Người đàn ông mở cửa ra, sau đó Triệu Dịch Hân liền bước vào. Đập vào mắt cô ta là một căn phòng được trang hoàng lộng lẫy, nhiều màu sắc nhưng lại không chói mắt, căn phòng bao rất lớn, cô ta đưa mắt khoá chặt vào người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
Một người đàn ông với khuôn mặt điển hình của một người phương Tây, mái tóc vàng và đôi mắt xanh, anh ta lười biếng dựa vào lưng ghế sofa, ngả đầu về phía người bên cạnh nói gì đó.
Nhìn thì trông lười biếng và đơn giản nhưng mỗi một cử động đều toát lên một khí chất đầy tôn quý, thứ mà người bình thường không thể bắt chước được.
Người đàn ông đưa Triệu Dịch Hân đến cũng bước vào trong, sau đó nói với người đàn ông đẹp trai ở ghế sofa kia: “Cậu chủ, người đến rồi.”
Lúc này người đàn ông tuấn mỹ mới ngừng nói chuyện với người bên cạnh và khẽ ngẩng đầu lên.
“Cô Triệu.”
Tiếng quốc ngữ của người đàn ông tuấn tú này rất là lưu loát, nhưng vẫn mang theo một sự cao cao tại thượng, ngay cả ánh mắt mà anh ta nhìn Triệu Dịch Hân cũng vậy, chất chứa một sự khinh miệt, bởi vì bọn họ không phải là người cùng một đẳng cấp với nhau.
Nhưng Triệu Dịch Hân lại dường như không phát giác ra được điều đó, cô ta mỉm cười đi tới rồi tự mình ngồi xuống, cầm lấy chai rượu Brandy lên rồi rót cho mình một ly, sau đó nhẹ nhàng chạm vào ly rượu trên bàn.
“Cậu chủ Tắc Lặc Tư, lần đầu gặp mặt, tôi kính anh.” Cô ta nở một nụ cười rồi uống một hơi cạn sạch ly rượu Brandy đắt đỏ.
Kỷ Gia Trí khẽ cau mày.
Người đàn ông đưa Triệu Dịch Hân đến lập tức thấp giọng nói: “Cậu chủ, tôi chưa nói với cô ta điều gì cả.”
“Tôi tự đoán ra.” Triệu Dịch Hân đã uống một ly Brandy nhưng trông bộ dạng không có chút say xỉn nào cả, sau đó lại tự mình rót cho mình một ly nữa: “Trước đây tôi có điều tra qua số điện thoại đã liên lạc với tôi, biết được thân phận của cô ta.”
“Vậy sao.” Kỷ Gia Trí dường như đã dấy lên sự hứng thú, anh ta vẫy vẫy tay bảo người đàn ông kia và cả người bên cạnh lui xuống.
Anh ta ngước cằm lên, ý bảo Triệu Dịch Hân tiếp tục nói.
Triệu Dịch Hân cũng không câu nệ nữa mà hào phóng nói: “Tôi đã tra ra được người phái tôi đến nước Z làm nằm vùng ở Tập đoàn Phương Thị tên là Miya Maiko, sau đó tôi cũng đã điều tra chỗ làm việc của cô ta.”
“Sau khi tôi tra ra được anh và Hứa Cung Diễn là anh em, vậy thì tại sao mình lại làm gián điệp của Phương Thị, rồi ông chủ lớn đứng sau tất cả rốt cuộc là ai thì dễ biết rồi.”
Cô nhún nhún vai, ngữ khí rất thoải mái: “Bây giờ thời đại công nghệ thông tin phát triển, cái gì cũng tra ra được hết, anh nói có đúng không cậu chủ Tắc Lặc Tư?”
“Thông minh, quá là thông minh.” Kỷ Gia Trí vỗ vỗ tay, khoé môi mỏng chợt cong lên: “Tra ra được thông tin người của tôi, rồi thuận theo manh mối này tiếp tục điều tra ra tôi, cô Triệu, cô thật lợi hại!”
Triệu Dịch Hân mỉm cười nâng ly lên về phía anh ta: “Cảm ơn đã quá khen.”
Kỷ Gia Trí đưa tay sờ sờ cằm, rồi nói đùa: “Phó Tổng giám đốc Triệu, ba của cô ở Phương Thị lâu như vậy rồi mà cũng không đấu lại Phương Tinh Nghị, ngu chết đi được, không ngờ lại có một cô con gái thông minh như cô.”
“Cậu chủ nói rất đúng, ông ta vừa già mà lại vừa ngu.” Triệu Dịch Hân nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt cô ta hiện lên một sự lạnh nhạt: “Nếu như ông ta thông minh như ngài, thừa nhận tôi, để tôi giúp ông ta thì ông ta cũng đâu đến nỗi chết.”
Nói đến đây, cô ta lại thở dài tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, tất cả tài sản của ông ta đã bị tịch thu rồi.”
Triệu Dịch Hân là con gái ngoài giá thú của Phó Tổng giám đốc Triệu, nhưng Phó Tổng giám đốc Triệu căn bản không có ý định nhận Triệu Dịch Hân, thỉnh thoảng cho mẹ cô một số tiền rồi xong chuyện.
Triệu Dịch Hân luôn biết ba mình là ai, nhưng cô hoàn toàn không có hảo cảm với ông ta.
Ban đầu khi bị Cao Mỹ Hy tìm thấy, sau khi Cao Mỹ Hy nói với cô về chuyện của Phó Tổng giám đốc Triệu, cô cũng chẳng mảy may quan tâm, cô còn nghĩ người đàn ông này vào tù thì thật là tốt, cô có thể lấy gia sản của ông ta đúng không?