CHƯƠNG 524: THIÊN VỊ RÕ RÀNG
“Cháu, cháu đứng ngoài cửa làm gì vậy?” Dương Yến chỉ sợ cậu bé nghe được những gì mình đã nói với Phuơng Tỉnh Nghị, trong lòng trở nên thấp thỏm: “Cháu nghe thấy gì rồi?”
Trường Bình cười hi ha: “Nghe thấy dì cãi nhau với chú hai, nói chú hai phiền phức chết đi được.”
“Chỉ vậy thôi à?”
“Lẽ nào dì với chú hai còn đánh nhau nữa hả?” Ánh mắt Trường Bình sáng bừng: “Dì đánh thắng không?”
Hóa ra cậu bé này không hề nghe thấy những chuyện cô đã nói với Phương Tinh Nghị.
Dương Yến thở phào nhẹ nhõm, trợn mắt nhìn cậu bé rồi bực dọc nói: “Cháu đang nghĩ linh tinh gì trong đầu thế hử! Dì với chú có đánh nhau gì đâu, hơn nữa anh ấy là một người đàn ông, dám đánh nhau với phụ nữ đang mang thai như dì sao?”
“Có thể lắm chứ.” Trường Bình phun hai trái nho từ trong miệng ra, ậm ờ nói: “Dì không biết hả, dì hay làm màu trước mặt chú hai lắm, cứ la mắng chú hai miết thôi, rất có khả năng dì đã đánh chú hai đấy chứ.”
Dương Yến nghe thấy thế, sắc mặt cô đen sì ngay tức khắc: “Dì làm màu chỗ nào?”
“Lúc nào cũng làm màu hết, cháu quan sát thấy vậy đó.” Trường Bình nói với vẻ chắc chắn, rồi chia sẻ với cô những phân tích của mình: “Trước đây dì dắt chú Hứa sang chơi, nói chuyện với chú ấy vô cùng dịu dàng, không hề nóng nảy chút nào hết, nhưng dì lại quạu quọ với chú hai, từ lúc chú hai đến đều tỏ vẻ cáu bẳn, khi nãy dì còn nói chú hai phiền phức.”
Cô làm như vậy thật à?
Nghe Trường Bình nói như vậy, Dương Yến ngây người một lúc, cô ngẫm nghĩ lại, hình như đúng là thế, nhưng cô lại không mảy may phát hiện.
“Dì ơi, có phải dì còn thích chú hai không?” Trường Bình khẽ hỏi, ánh mắt lộ ra vẻ tò mò hóng chuyện: “Cháu nghe nói phụ nữ chỉ thích làm màu một cách trắng trợn trước mặt người mình yêu mến mà thôi.”
Dương Yến cầm lấy mấy trái nho, nhét ngược vào miệng Trường Bình rồi trừng mắt nhìn cậu bé: “Không có! Cháu đừng ăn nói linh tinh nữa, sắp sửa trở nên phiền phức như chú hai của cháu rồi đấy, lo mà ăn nho của mình đi!”
Trường Bình bị cô thồn nho đến mức miệng phình to, không thốt lên được tiếng nào, tủi thân muốn chết.
Chắc chắc cậu đoán đúng rồi, đụng chạm đến chỗ đau của dì.
Dáng vẻ thẹn thùng đến mức giận dỗi của dì chính là chứng cứ vững vàng nhất.
Trường Bình bị Dương Yến ghét bỏ, bèn chạy xuống nhà bếp tìm Phương Tinh Nghị.
Cậu bé cứ nghĩ chú hai nhà mình tràn trề tự tin nấu bữa ăn tối là vì đã theo học ở trường học dạy nấu nướng nào đó, sau khi vào nhà bếp nhìn thấy người đàn ông ấy lóng ngóng tay chân, khóe miệng Trường Bình giật giật.
“Cháu nói này chú hai…” Trường Bình đứng quan sát một hồi, cuối cùng không kìm lòng nổi mà cất tiếng, uyển chuyển nói: “Nếu như chú không biết nấu ăn thì chúng ta đặt đồ ăn ngoài cũng được, giờ này vẫn còn hàng quán mở cửa mà.”
Bây giờ cậu bé vẫn còn nhớ bánh bao mà chú hai nấu lần trước, có đánh chết cậu bé cũng không dám ăn.
“Cháu không nói chuyện thì chú cũng không nghĩ cháu câm đâu.” Phương Tinh Nghị trả lời, đầu cũng không thèm ngẩng lên, nhìn thấy dầu đã sôi bèn đập trứng vào chảo.
Một ít dầu bắn lên dính vào áo sơ mi đã được xắn đến tận khuỷu tay của anh, trông có vẻ hơi dơ.
Phương Tinh Nghị chẳng buồn để ý, chỉ lo dặn dò Trường Bình: “Bưng mì ra bàn rồi gọi dì xuống ăn.”
“Dạ.” Trường Bình rút khăn giấy ra lau tay.
May mà kệ bếp không cao lắm, cậu bé chỉ cần nhón chân là đã có thể bưng được dĩa mì.
Mì thịt bò, đồ ăn kèm rất phong phú.
Trường Bình hít sâu một hơi, ngửi có vẻ rất thơm, cậu bé lại cảm thấy mình đã trách oan chú hai, trông chú lóng ngóng tay chân như người mới biết nấu nướng, nhưng món mì chú nấu lại được phết.
Cậu bé bưng mì đi rồi nhìn về phía phòng khách, cất tiếng gọi Dương Yến: “Dì ơi, qua ăn mì thịt bò này!”
Trường Bình xoa xoa tay, hớn hở đi xuống nhà bếp bưng tô còn lại lên.
Sau khi cầm đến tô trong tay mới phát hiện nước lèo lõng bõng chỉ có vài cọng hành.
“Chú hai, tô mì này của cháu à?” Trường Bình ngẩng đầu hỏi Phương Tinh Nghị, ánh mắt ngập tràn vẻ nghi ngờ: “Chẳng phải mì nên được lấp bên dưới những lát thịt bò thật dày sao? Thịt bò đâu rồi chú?”
Phương Tinh Nghị trả lời bừa: “Không mua nhiều thịt bò, đều nằm trong tô của dì cháu hết rồi.”
“Chú hai quá đáng ghê!” Trường Bình phản đối, gương mặt đong đầy vẻ tủi thân: “Cháu cũng là con nít mà!”
“Chú biết chứ!” Phương Tinh Nghị cẩn thận xúc trứng chiên trong chảo lên, cẩn thận đặt vào tô của Trường Bình: “Trứng chiên nhiều chất dinh dưỡng, trứng là do cháu đòi chú chiên đấy.”
Trường Bình: “…”
Bề mặt trứng chiên nát bấy, vừa nhìn đã biết chú không chiên không thạo nên mới thành như vậy.
Phương Tinh Nghị lau dầu dây trên tay đi, thấy cậu bé vẫn còn bưng tô mì đứng đó bèn nhíu mày: “Sao thế, không đủ à? Vậy chú chiên cho cháu thêm trái nữa nhé? Còn nhiều trứng gà lắm.”
Trường Bình bĩu môi: “Chú hai thiên vị quá, rõ ràng thịt bò cũng khá nhiều mà lại không chia cho cháu miếng nào.”
Phương Tinh Nghị cười mỉm: “Vậy cháu còn ăn mì nữa không?”
Thấy Phương Tinh Nghị muốn giành thức ăn khỏi tay mình, Trường Bình bèn vội vã ôm tô mì chỉ có mỗi trái trứng chạy đi.
Vốn dĩ Dương Yến không muốn ăn.
Nhưng hôm nay ăn cái gì cũng ói ra hết, buổi tối còn chưa ăn, quả thật đã cảm thấy hơi đói.
Cô lề mề đi đến trước bàn ăn, nhìn tô mì thịt bò nghi ngút khói, thơm nức mũi trên mặt bàn, lại nhìn thấy Trường Bình bưng tô mì khác chạy từ trong bếp ra.
Dương Yến kéo ghế ngồi xuống, nhìn thấy trong tô mì của Trường Bình chỉ có mỗi cái trứng chiên, mới ngạc nhiên nói: “Cháu thích ăn trứng chiên đến mức này đấy hả, không ăn thịt bò luôn sao?”
Trường Bình mấp máy môi toan trả lời, bỗng dưng nhìn thấy một cặp mắt lạnh lùng đang nhìn mình chằm chằm.
Nhìn người đàn ông đi ra từ nhà bếp và ánh mắt uy hiếp của anh, dường như chỉ cần cậu dám nói thật với Dương Yến, giây tiếp theo cậu sẽ xong đời ngay vậy, bèn sợ hãi nuốt hết mọi lời muốn nói vào bụng.
Cậu bé nở nụ cười tươi tắn với Dương Yến: “Dạ phải, trứng chiên giàu chất dinh dưỡng, cháu thích ăn lắm! Dì đang mang thai nên phải ăn nhiều thịt bò hơn một chút, dì mau ăn đi ạ!”
“Thịt bò cũng ngon lắm, để dì gắp cho cháu.”
“Không cần đâu dì!” Trường Bình bưng tô đổi sang chỗ khác, ngồi cách Dương Yến thật xa: “Ngày nào cháu cũng sang nhà cô ăn cơm ké, ăn nhiều thịt bò đến nỗi muốn nôn ra luôn rồi, dì ăn đi!”
Dương Yến nhớ Tưởng Song Kỳ đang ăn kiêng, cũng không thể mỗi bữa đều ăn thịt bò.
Hơn nữa, cô phát hiện hình như chất lượng thịt bò trong tô mình tốt hơn thịt bò được bày bán trong siêu thị, mùi vị cũng khác hẳn.
Nhưng thấy cậu bé từ chối, Dương Yến cũng đành thôi, cúi đầu ăn mì của mình.
Vừa mới cho một đũa vào miệng, cô đã khựng lại.
Phương Tinh Nghị nhìn thấy thế, cứ nghĩ cô thấy khó chịu trong người bèn đi lại gần Dương Yến, rồi hỏi: “Sao thế…”
Nhưng một tiếng “Đệch” của Trường Bình đã cắt ngang lời Phương Tinh Nghị muốn nói: “Chú hai, mì không chín thì thôi đi, không bỏ thêm gia vị cũng thôi đi, đến muối cũng không có luôn hả?”
Đúng là “lõng bõng, nhạt nhẽo” thật!
Thấy tài nghệ làm bếp của mình bị sỉ nhục như vậy, Phương Tinh Nghị không nén được vẻ khó chịu.
Sắc mặt anh rất mất tự nhiên, cố gắng giải thích một câu: “Dì của cháu đang mang thai, phải ăn nhạt, nhưng trong trứng chiên có bỏ muối đấy, nếu cháu không thích nước lèo thì vào nhà bếp bỏ thêm muối vô đi.”
“…”
Trường Bình trợn mắt nhìn chú hai.
Cậu bé ăn thêm vài đũa rồi rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, bèn xuống nhà bếp nêm nếm lại.
Phương Tinh Nghị kêu Trường Bình tự lo liệu lấy, nhưng đến lượt Dương Yến lại đổi sang giọng điệu khác: “Không ngon à? Nếu không ăn nổi thì đặt đồ ăn ngoài nhé, bây giờ các hàng quán vẫn còn mở cửa đấy, em muốn ăn gì?”
Trường Bình mới bưng tô mì từ trong bếp ra:…
Chi bằng cậu bé sống bên nhà cô luôn cho rồi!
“Thôi đi, đặt đồ ăn còn phải đợi giao về nhà, em chỉ mong sao anh đi sớm một chút!” Dương Yến lạnh lùng nói, ngoài mặt tỏ ra ghét bỏ, nhưng vẫn tiếp tục ăn.
Mì không bỏ gia vị gì, rất nhạt nhẽo nhưng thịt muối lại rất ngon.