CHƯƠNG 510: MANG VỢ SẮP CƯỚI ĐẾN CHỌN VÁY CƯỚI
Phương Tinh Nghị trầm giọng lạnh lùng nói: “Giúp tôi điều tra xem viên kim cương màu hồng kia là ai mua đi.”
“Rất xin lỗi ngài tôi không có quyền hạn này, ngài chờ một lát.”
Qua một phút, quản lý cửa hàng đến nói chuyện cùng Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị là khách hàng lớn của nhãn hiệu, yêu cầu của anh quản lý cũng không dám trì hoãn, đi kiểm tra rất nhanh: “Tổng giám đốc Phương, viên kim cương màu hồng này được một vị tiên sinh tên là Hứa Cung Diễn mua.”
Quả nhiên!
Sắc mặt Phương Tinh Nghị hoàn toàn trầm xuống, trong lòng phiền muộn sắp bốc hỏa.
Viên kim cương màu hồng này vốn là anh muốn tặng cho Dương Yến, anh đã chờ hơn nửa năm mới đợi được. Sau đó anh và Dương Yến cắt đứt quan hệ anh cũng không có ý định muốn nó nữa nên lúc quản lý cửa hàng gọi điện thoại đến anh đã dứt khoát nhắm mắt làm ngơ để cho bọn họ bán đi.
Không nghĩ tới quanh đi quẩn lại, viên kim cương màu hồng này lại bị Hứa Cung Diễn mua được, tặng cho Dương Yến.
“Tổng giám đốc Phương…” Thấy Phương Tinh Nghị chậm chạp không nói lời nào, quản lý cửa hàng nhịn không được hỏi: “Có vấn đề gì không?”
“Không sao.” Anh lạnh lùng nói, cúp điện thoại.
Phương Tinh Nghị bận rộn một hồi nhưng vẫn không tập trung lại được bèn mở facebook ra đọc mấy cái tin tức.
Lúc này phát hiện trong group chat đang khí thế ngất trời.
Một người tổng giám đốc nào đó nói ngày mai Dương Yến sẽ tới cửa hàng của vợ anh ta để chọn áo cưới.
Nếu Dương Yến thật sự mặc áo cưới nhà anh ta kết hôn, mượn sức nóng này đoán chừng có thể gia tăng không ít khách hàng mới.
Phương Tinh Nghị thoát ra trang chủ facebook, lúc đầu anh định gửi tin nhắn cho Hướng Vãn Tình.
Chần chờ một lát, anh ấn mở khung chat với Tưởng Song Kỳ .
—
Mười giờ sáng ngày hôm sau, Dương Yến và Hứa Cung Diễn đi tới cửa hàng cao cấp chọn váy cưới.
Lúc đi trên đường cô nói với Hứa Cung Diễn: “Chúng ta kết hôn quả thực là rất quan trọng nhưng việc này anh cũng đừng nói cho ba anh biết, đến lúc đó chúng ta về nước Y lại tổ chức một buổi hôn lễ nữa cũng được.”
“Anh biết em đang lo lắng cái gì.” Hứa Cung Diễn nắm chặt tay của cô, để cô bớt buồn: “Anh chỉ cần em là được, về phần chuyện của bọn họ anh cũng không quan tâm.”
Dương Yến ừ một tiếng nhưng trong lòng lại ẩn ẩn lo lắng.
Chuyện cô và Hứa Cung Diễn sắp kết hôn cả nước đều biết, hẳn là Kỷ Gia Trí cũng biết.
Trong khoảng thời gian này Kỷ Gia Trí quá an tĩnh khiến cho Dương Yến luôn cảm thấy anh ta đang ủ mưu làm ra chuyện lớn gì đó, sợ anh ta sẽ nói cho Bác Nội Nhĩ những chuyện kia, kích thích mâu thuẫn giữa Hứa Cung Diễn và Miya Diệc.
Ài, chỉ mong là cô suy nghĩ nhiều đi!
Cửa hàng trưởng của cửa hàng váy cưới hôm qua đã nhận được điện thoại của Dương Yến, biết bọn họ muốn tới đây chọn váy cưới cho nên hôm nay cửa hàng ở vào trạng thái nửa đóng cửa, không tiếp đãi khách khứa khác.
Cửa hàng trưởng dẫn hai người Dương Yến lên lầu hai.
Lầu hai trang hoàng theo kiểu dáng Châu Âu để cho người ta nhìn rất dễ chịu, mỗi một bộ váy cưới ở trong tủ kính đều đẹp mộng ảo mơ màng.
“Cô Dương, mỗi một kiểu dáng váy cưới ở cửa hàng của chúng tôi đều chỉ có một bộ.” Cửa hàng trưởng cười nói: “Cô cứ tùy ý chọn, ao cưới cần thay đổi gì chúng tôi cũng có thể phối hợp.”
Dương Yến gật gật đầu, khó khăn nói: “Gần đây tôi mập lên khá nhiều, khả năng chọn áo cưới sẽ rất khó khăn.”
“Không sao.” Cửa hàng trưởng nói: “Cô cứ lựa chọn cái cô thích là được rồi, những cái khác cứ giao cho chúng tôi.”
Lời này Dương Yến nghe được rất dễ chịu.
Ai cũng muốn lúc mặc váy cưới hiện ra một mặt mình đẹp nhất, để ống kính ghi lại hình ảnh hoàn hảo nhất của chính mình.
Nhưng cô đang mang thai nên cũng không có cách nào.
Mà cô phát hiện, từ sau lần tiêm một tuần kia, bụng của cô đã lớn tới mức mắt thường có thể ra được, quần áo rộng rãi cũng sắp không che được nữa.
Cô cũng không muốn đến lúc đó nâng cao cái bụng lớn kết hôn với Hứa Cung Diễn.
Dương Yến nhìn trúng một bộ váy cưới khảm kim cương nên quay đầu hỏi Hứa Cung Diễn: “Bộ này nhìn được không? Nhưng phía trên khảm nhiều kim cương lắm, có loè loẹt quá hay không?”
“Không đâu.” Hứa Cung Diễn bảo cửa hàng trưởng lấy ra: “Đi thử đi, anh muốn xem.”
Váy cưới quá cồng kềnh, Dương Yến đang mang thai nên không tiện thao tác liền gọi cửa hàng trưởng đến giúp mình, Hứa Cung Diễn chờ ở bên ngoài.
Chân trước cô vừa đi vào thay áo cưới, chân sau lại có người đi lên lầu hai.
“Tổng giám đốc Phương, cô Tưởng, ở bên này.”
Lúc Hứa Cung Diễn đang lật xem tạp chí thì nghe được có người gọi tên ‘Tổng giám đốc Phương’ liền vô thức nhìn về phương hướng đó, thấy một nhân viên cửa hàng dẫn Phương Tinh Nghị và Tưởng Song Kỳ tới, con ngươi có chút co rụt lại.
Phương Tinh Nghị vậy mà lại tới đây.
“Ôi, những bộ váy cưới này thật xinh đẹp!” Váy cưới xinh đẹp ở trong tủ kính khiến Tưởng Song Kỳ không dời nổi mắt, cô ta coi như vẫn còn chút lý trí hỏi Phương Tinh Nghị: “Anh Nghị, anh dẫn em tới chỗ này làm gì?”
“Chọn váy cưới.”
Tưởng Song Kỳ hét ầm lên, ngốc ngốc hỏi: “Em kết hôn? Với ai?”
“Em cứ nói đi?” Phương Tinh Nghị đã nhìn thấy Hứa Cung Diễn đang ngồi ở trên ghế sofa, đôi mắt chìm chìm hững hờ nhìn về phía Tưởng Song Kỳ: “Không phải em vẫn luôn muốn gả cho anh sao!”
Tưởng Song Kỳ tránh hiềm nghi, rút tay từ trong khuỷu tay của anh ra, còn kéo ra khoảng cách của hai người: “Trước kia là em còn quá nhỏ nên cái gì cũng không hiểu nói lung tung mà thôi, em mới không thèm gả cho anh Nghị đâu, một ông già!”
“…”
Phương Tinh Nghị véo mặt của cô ta một cái: “Nhưng anh nhất định phải lấy em, bắt em tới giáo đường kết hôn.”
“Ôi ôi đau!” Tưởng Song Kỳ đẩy mặt của anh ra, cảnh cáo nói: “Anh Nghị thế nhưng em là người đã có bạn trai rồi đấy, anh đừng quá đáng nếu không anh ấy sẽ không bỏ qua anh đâu!”
“Bạn trai em ở đâu ra?”
Tưởng Song Kỳ hừ một tiếng: “Đây là việc riêng của em không cần phải nói cho anh Nghị biết? Bạn trai em tên là Thường Phúc rất là tài giỏi, đánh khắp thiên hạ không có địch thủ!”
Sau khi biết cô ta nói tới ai, mặt Phương Tinh Nghị tối sầm lại.
Anh còn tưởng rằng là ai cơ đấy!
“Đừng nhắc tới cậu ta!” Phương Tinh Nghị lạnh lùng nói: “Nhắc tới nữa anh sẽ khiến cho hai người cả đời không gặp mặt được nhau!”
Tưởng Song Kỳ kinh ngạc: “Anh Nghị anh…”
Phương Tinh Nghị lườm cô ta một cái, ánh mắt lạnh thấu xương.
Bả vai Tưởng Song Kỳ co rụt lại, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Thấy nhân viên cửa hàng dẫn hai người đi tới, Hứa Cung Diễn đứng dậy từ ghế sofa, tiến lên chào hỏi.
“Tổng giám đốc Phương.”
“Tổng giám đốc Hứa.” Phương Tinh Nghị lễ phép bắt tay cùng anh ta rồi buông ra rất nhanh, sắc mặt hờ hững: “Thật là khéo.”
Hứa Cung Diễn ôn nhuận cười một tiếng: “Đúng là rất khéo. Cuối tháng này tôi kết hôn nên mang vợ sắp cưới đến đây chọn váy cưới. Tôi cũng không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp được Tổng giám đốc Phương, em gái anh sắp kết hôn à?”
Phương Tinh Nghị ừ một tiếng, đem Tưởng Song Kỳ đẩy về phía nhân viên cửa hàng: “Nhìn xem thích kiểu váy cưới như thế nào.”
Tưởng Song Kỳ nhận ra Hứa Cung Diễn.
Dù sao Dương Yến công bố chuyện đám cưới với truyền thông tạo ra tin tức lớn như vậy, cô ta muốn không chú ý cũng rất khó.
Giờ phút này nhìn thấy Hứa Cung Diễn, Tưởng Song Kỳ kết luận người đang ở bên trong thử váy cưới tuyệt đối là Dương Yến, cô ta cũng không ngu ngốc, có thể đoán được tại sao Phương Tinh Nghị lại muốn dẫn mình tới chỗ này.
Chậc chậc, xem ra anh Nghị vẫn là rất quan tâm tới chị Dương Yến mà!
“Vậy anh Nghị, em đi chọn váy cưới đây!” Tưởng Song Kỳ cười trộm ở trong lòng, cùng nhân viên cửa hàng đi chọn váy cưới.
Cô ta và nhân viên cửa hàng vừa đi, khu nghỉ ngơi bên này cũng chỉ còn lại Phương Tinh Nghị và Hứa Cung Diễn.
Hai người đều thân cao chân dài, khí chất nhất tuyệt, đứng ở kia giống như những người mẫu nam hàng đầu, nhưng không có ai nói lời gì nữa.
Bầu không khí bình thản dần dần thay đổi.
“Ngài Hứa, phu nhân của ngài đã thay váy xong.” Cửa hàng trưởng nói một câu đánh vỡ bầu không khí cứng ngắc này.
Hai người đàn ông đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Dương Yến mặc váy cưới từ phòng thay đồ đi ra.
Ánh sáng màu vàng ấm áp từ chiếc đèn chùm trên đỉnh đầu chiếu lên trên người cô, làn da trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, cả người đều đang tỏa sáng lấp lánh.
Váy quá dài, hai tay cô nắm lấy váy cưới nặng nề từng bước một đi tới, đôi môi phấn nộn mang theo một nụ cười giống như cô dâu đang đi vào lễ đường, vô cùng hạnh phúc.
“Váy thật nặng mà.” Dương Yến oán giận, ngẩng đầu lên: “Cung Diễn, đẹp không…”
Lúc phát hiện ra người đàn ông đứng ở bên cạn Hứa Cung Diễn, lời nói của cô lập tức dừng lại, ngay cả nụ cười ở trên mặt cũng trở nên cứng ngắc.