CHƯƠNG 480: MƯU SÁT PHỤ NỮ CÓ THAI
Đợi Dương Yến giao xong mọi việc, Diêu Sơ cầm văn kiện muốn rời đi.
Bất thình lình, cửa lại bị gõ, sau đó bị người ta đẩy ra.
“Giám đốc Dương, làm phiền rồi.”
Trợ lý Ella đi vào, sau lưng còn dẫn theo vài người đàn ông mặc đồng phục.
Dương Yến từ trên ghế đứng dậy: “Xin hỏi có việc sao?”
“Chúng tôi là cục cảnh sát Nam thành.” Một người đàn ông trong đó đưa ra giấy chứng nhận, sắc mặt nghiêm túc: “Cô Dương Yến, chúng tôi hoài nghi cô dính líu tới việc mưu sát một phụ nữ có thai, mới cô đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Mưu sát phụ nữ có thai?
Bản thân Dương Yến cũng sững sờ, cô lúc nào thì liên quan đến án mạng?
“Cô Dương Yến.” Thấy Dương Yến không phản ứng, người đàn ông muốn lấy còng tay ra: “Xin cùng chúng tôi đi một chuyến! Nếu cô phản kháng, chúng tôi cũng không khách sáo.”
“Xin lỗi, vừa xuất thần.”
Dương Yến không biết chuyện gì, nhưng ở công ty, cô không muốn làm lớn chuyện, thật sự bị còng tay kéo đi thì phiền phức rồi.
“Đợi tôi một lát được không, tôi giao cho đồng nghiệp chút công việc.”
Mầy người đàn ông yên lặng cho phép, Dương Yến giao phó cho trợ lý chuyện công việc.
Còn kêu Diêu Sơ phải điều tra cẩn thận, xem phương thức điều chế nước hoa của công ty Bạch Lộ là từ đâu có được.
Trợ lý lo lắng hỏi: “Giám đốc Dương, cô sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Không sao, chỉ đi hỏi một chút mà thôi.” Dương Yến cười cười: “Chuyện tôi không làm, có gì phải sợ.”
Sau đó, Dương Yến và vài người đàn ông cùng rời đi.
Rời công ty, lên xe cảnh sát, Dương Yến mới không nhịn được hỏi người đàn ông bên cạnh: “Nói tôi dính líu đến việc mưu sát sản phụ, tôi có thể hỏi đối phương là ai, tên gì không?”
N6 lạnh lùng nói: “Ngồi đàng hoàng, đến cục cảnh sát thì cô sẽ biết!”
“…”
Vài phút sau, xe đã đến cục cảnh sát.
Vừa vào cục cảnh sát, Dương Yến đã nhớ tới chuyện trước đây, nhớ tới cái chết của Tần Mai Nghi, cô tỉnh lại ở cục cảnh sát, bị nhốt vài ngày mới được thả ra.
Lại nhớ tới Phương Dịch Chung chặn đạn cho cô mà chết, trong lòng đau nhói.
Nếu lúc đó phát hiện gian tình của Phương Dịch Chung và Tần Mai Nghi, cô sẽ không lựa chọn báo thù, không đến Thiên Lạc cung, sẽ không gặp Phương Tinh Nghị, vận mệnh nửa đời cũng sẽ không bị đảo lộn.
Người đàn ông dẫn Dương Yến đến trước một bàn làm việc, chỉ chiếc ghế trước mặt.
“Cô Dương mời ngồi.”
Dương Yến kéo ghế ngồi xuống.
Không đến phòng thẩm vấn riêng cũng tốt, cô không chịu nổi ánh đèn chói mắt trong đó.
Người đàn ông vừa mở sổ thẩm vấn, vừa đẩy mấy tấm hình cho Dương Yến: “Canh vịt này có phải cô tặng cho La Tử Úy không?”
Canh vịt?
Lúc nhìn thấy tấm hình, Dương Yến mới phản ứng lại: Thì ra cảnh sát nói cô dính líu đến việc mưu sát sản phụ, đối phương là Úy Úy!
Đây là ý gì?
Là Úy Úy báo cảnh sát sao?
Thấy Dương Yến không trả lời, người đàn ông tăng âm lượng: “Cô Dương Yến, trả lời vấn đề của tôi!”
“Dạ.” Dương Yến giật giật môi, muốn giải thích: “Là tôi cho cô ấy, nhưng là hiểu lầm…”
“Canh vịt là cô tặng, còn có thể có hiểu lầm gì!” Người đàn ông cắt ngang lời Dương Yến: “Cô cố ý cho dược liệu hoạt huyết vào canh vịt, cố ý tặng cho cô La Tử Úy uống, mục đích là làm cô ấy sảy thai!”
“Không phải.” Dương Yến nắm chặt tay, để mình bình tĩnh lại.
“Canh này là một người bạn tặng cho tôi uống, lúc đó tôi ăn no uống không nổi, thấy mẹ chồng Úy Úy về, nên để bà cầm về cho Úy Úy uống, không biết trong đó có dược liệu hoạt huyết.”
Người đàn ông tìm được kẽ hở trong lời nói của cô: “Cho dù cô không biết trong canh vịt có dược liệu hoạt huyết, canh vịt này vẫn qua tay cô, tặng cho cô La Tử Úy uống, có phải không?”
Dương Yến không thể nào giải thích, chỉ có thể nó: “Đúng.”
Người đàn ông viết vài dòng lên sổ thẩm vấn, lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn Dương Yến: “Tôi nghe nói lúc cô ở nhà trọ, cô La Tử Úy đối xử với cô rất tốt, tại sao cô muốn giết cô ấy và con của cô ấy?”
“Tôi không có!” Dương Yến kiên quyết phủ nhận: “Tôi không biết canh vịt có vấn đề, nếu biết, tôi tuyệt đối sẽ không cầm canh vịt này đưa cho mẹ chồng cô ấy.”
Người đàn ông nhìn nhìn cô, bất thình lình hỏi: “Cô Dương Yến, cô có thai?”
“…”
Dương Yến biết ở cục cảnh sát, cô nói dối cũng vô dụng, đến lúc đó bị điều tra ra, chắc chắn bị thêm tội.
Cô mím môi: “Đúng, tôi có thai.”
“Cô có thai, không uống canh vịt đó, chứng minh cô sớm biết canh vịt đó có vấn đề.” Người đàn ông nói: “Cho nên cô đem cạnh vịt tặng cho cô La Tử Úy, muốn làm cô ấy sảy thai.”
Dương Yến vội đến đau đầu, lần nữa bào chữa cho mình: “Tôi nói rồi, tôi không biết canh vịt có vấn đề. Tôi cảm thấy canh vịt dinh dưỡng, thích hợp phụ nữ có thai, mới tặng cho Úy Úy.”
Người đàn ông dường như không nghe vào, không kiên nhẫn hỏi: “Canh vịt là ai cho cô?”
“…”
Thấy Dương Yến lại im lặng, người đàn ông cẩm bút dùng sức gõ lên sổ: “Cô Dương Yến, mời trả lời vấn đề của tôi!”
Dương Yến nhíu mày: “Phương Tinh Nghị.”
Người đàn ông dường như biết chủ nhân cái tên này, tay run rẩy, tiếp tục hỏi.
Dương Yến cố gắng duy trì bình tĩnh.
Bất kể người đàn ông hỏi thế nào muốn kéo lệch cô, để cô thừa nhận muốn mưu sát Úy Úy và con cô ấy, cô đều kiên trì mình không biết canh vịt có vấn đề.
Khoảng mười phút, người đàn ông kết thúc thẩm vấn, dẫn Dương Yến vào một phòng kính, để cô đợi ở đó.
Bảo bảo trong bụng không an phận, cố sức đá Dương Yến.
Dương Yến đau đến nhíu mày, bất đắc dĩ dùng tay sờ sờ bụng, an ủi mấy tên nhóc.
Hôm nay nhiều chuyện như vậy, cô đủ mệt rồi, đám nhóc không đau lòng cô, còn muốn quậy, thật sự làm người ta đau đầu.
Qua hai phút, Dương Yến nhìn thấy cửa kính đối diện bị mở ra.
Nam cảnh sát vừa phỏng vấn cô bước vào, sau lưng dẫn theo một người phụ nữ.
Người phụ nữ mặc mỏng manh, ánh mắt u ám, trạng thái tinh thần xem ra không tốt.
Dương Yến đứng lên khỏi ghế, nhìn người phụ nữ đó, trong mắt có sự kinh ngạc, áy này và tự trách sâu sắc.
Sau khi gián tiếp hại Úy Úy sảy thai, Dương Yến không dám đối mặt với cô ấy, trở về Nam thành trước, sau đó kêu trợ lý đến Ly Giang, thương lượng bồi thường với Úy Úy, nhưng Úy Úy trực tiếp đuổi trợ lý ra ngoài.
Cô có thể nhìn ra việc mất đứa bé đả kích bao lớn đối với Úy Úy, trên mặt không có chút ý cười nào.
La Tử Úy ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Dương Yến.
Dương Yến nhìn thấy đồng tử cô ấy co lại, trong mắt tràn đầy hận ý nồng đậm, giống như hận không thể giết chết mình.
Cô giật giật môi, không nói ra được lời nào.
Người đàn ông đến bên người Úy Úy, hỏi cô ấy cái gì đó, tiếp đó Úy Úy giơ tay lên, chỉ vào Dương Yến.
Dương Yến thông qua khẩu hình miệng của La Tử Úy, biết cô ấy đang chỉ chứng mình, hoang mang đi tới trước kính: “Úy Úy, tôi không biết canh vịt có vấn đề, xin lỗi.”
Nhưng kính cách âm, cô gấp gáp nói nửa ngày, hai người đối diện cũng không nghe thấy.
Họ nhanh chóng rời khỏi phòng.
Dương Yến ép mình bình tĩnh lại, nhưng tay lại luôn run rẩy.
Qua một lát, người đàn ông đó lại đến chỗ Dương Yến.
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Cô La Tử Úy chỉ chứng cô mưu sát cô ấy và con cô ấy, chứng cứ xác thực. Cô Dương, trước lúc mở phiên tòa, cô phải ở đây, chúng tôi sẽ cung cấp luật sư cho cô, đương nhiên cô cũng có thể gọi điện thoại cho luật sư của mình thay cô bào chữa.”
Dương Yến nhắm mắt.
Lúc mở mắt lần nữa, cả người rất bình tĩnh: “Được, tôi biết rồi.”
La Tử Úy tố cáo cô là việc nên làm.
Là cô gián tiếp hại La Tử Úy mất đi đứa trẻ, cô không có cách nào phản bác.