Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi - Dương Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 600: Ý CỦA EM LÀ, TRƯỚC KIA ANH HẦU HẠ EM CHƯA ĐỦ TỐT?
Thấy cô vẫn đang ngơ ra nhìn anh, Quách Thường Phúc nói: “Hay là anh lại đi lấy thuốc từ chỗ anh ba, uống trước mặt em, vài tiếng sau thì em có thể nhìn thấy Thuỷ rồi.”
“…”
Phải mất mười mấy phút Tưởng Song Kỳ mới có thể hiểu được.
Theo Quách Thường Phúc đi từ trong phòng ngủ ra phòng bếp, nhìn anh nấu ăn, nhìn vào cơ bắp trên cánh tay anh, rồi lại nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, cô vẫn cảm thấy không chân thực.
Cô dựa lên kệ bếp, hỏi lại: “Thế nên dáng vẻ ban đầu của anh là như vậy?”
“Ừm.”
“Vậy sao anh phải biến thành như thế?” Tưởng Song Kỳ hỏi: “Sao lại không nói với em? Cứ khiến em tưởng rằng hai người khác nhau!”
“Anh ba không cho nói.”
“Anh ba là thượng đế của anh à? Em là bạn gái của anh thì không phải là người à?” Tưởng Song Kỳ buồn bã một lúc, đột nhiên xích lại gần đưa tay vào trong áo anh, sờ sờ, xúc cảm cực kì tốt.
Ánh mắt cô sáng lên: “Wow, cơ bắp rõ thật đấy, đỉnh ghê!”
“Đừng sờ nữa.” Mới sáng sớm, Quách Thường Phúc không chịu nổi sự trêu ghẹo như vậy, anh kéo tay cô ra.
Kết quả chưa đến hai giây, cô lại nhào tới, chỗ này sờ một ít, chỗ kia sờ một ít.
“Vẫn là dáng vẻ này của anh nhìn thuận mắt hơn.” Sau khi biết hai người đàn ông mình thích là cùng một người, Tưởng Song Kỳ không còn cảm giác tội lỗi nữa, cô hớn hở nói: “Anh trở nên trẻ hơn rồi, vậy… những chỗ khác thì sao?”
Ở cùng với cô lâu rồi, những lời kì lạ của cô, Quách Thường Phúc cũng hiểu được chút ít.
Quách Thường Phúc quay lại nhìn cô, cười như không cười nói: “Ý của em là, lúc trước anh hầu hạ em không tốt?”
“Em không có ý này…”
Quách Thường Phúc ôm cô lên, đi vào phòng: “Dù sao hôm nay cũng không cần đi đâu, đợi lúc nữa thì ăn bữa tối luôn!”
“…”
Sau khi trở về nước, Dương Yến vẫn bận rộn như cũ.
Phương Tinh Nghị phụ trách Phương Thị và các công ty khác, còn Hòa Tụng, Tống thị vẫn do cô phụ trách, dường như mỗi ngày đều phải chạy tới chạy lui, các cuộc họp lớn nhor mãi cũng không xong, còn phải quan sát mấy hạng mục.
Vẫn may phía bên nước Y rất ổn định, Kexil có Chiến Thương ở đó, cô rất yên tâm.
Ba đứa trẻ đều do bà nội và người giúp việc chăm sóc, không cần đến Dương Yến lo lắng.
Chỉ là lúc nghỉ ngơi, cô vẫn cùng Phương Tinh Nghị chăm sóc bọn trẻ, đưa chúng ra ngoài chơi.
Phương Tinh Nghị thấy cô mệt mỏi như vậy, anh đau lòng, muốn đưa cô đi du lịch, nhưng Dương Yến lại không có tâm trạng.
Hôm nay Tống Tịnh Hòa gọi điện đến cho Dương Yến, muốn cô đến thăm mình.
Dương Yến đến bệnh viện, vừa bước vào phòng bệnh, lại thấy bên cạnh giường có một người phụ nữ, quay lưng vào cô, mái tóc dài, chiếc bụng nhô lên, nhìn có vẻ đã sắp sinh rồi.”
“Tiểu Yến.” Tống Tịnh Hòa cười với Dương Yến, nụ cười thần bí: “Xem ai đến này.”
Dương Yến vẫn chưa nhận ra, đặt hoa quả xuống tủ, cười hỏi: “Bạn chị sao?”
Tống Tịnh Hòa cười không nói gì.
Người phụ nữ mang thai đang ngồi trên ghế đứng dậy, quay lại nhìn Dương Yến, cười nói: “Ny Ny.”
Dương Yến ngơ ra nhìn cô, một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại.
Vài phút sau, Dương Yến mới chớp chớp mắt, đưa tay ra ôm lấy Ny Ny, nghẹn ngào nói: “Mấy tháng trời đến một cuộc điện thoại của cậu cũng không có, cậu quá đáng lắm!”
“Được rồi, không có gì phải khóc cả.” Khiến cho Lâm Thanh Dung cũng khóc theo, cô vỗ lưng Dương Yến: “Tớ biết cậu rất bận, nên không làm phiền cậu, hơn nữa tớ cũng sống rất tốt.”
“Nhưng cậu cũng không thể khiến tớ lo lắng mãi được.” Dương Yến đỡ cô ngồi xuống.
Lo lắng vài tháng trời, đêm không thể ngủ ngon giấc, giờ thì cuối cùng Dương Yến cũng có thể yên tâm rồi.
Dương Yến ngồi xuống vuốt ve bụng cô, nở nụ cười: “Trai hay gái đây?”
“Là trai.” Lân Thanh Dung vén tóc ra sau tai, bất lực nói: “Mấy tháng trước ngày nào cũng đá tớ, nghịch ngợm lắm, thật là phiền muốn chết.”
Dương Yến lộ ra vẻ thất vọng: “Vốn nghĩ nếu như cậu sinh con gái, để con trai lớn của tớ thành đôi với con cậu, có điều không sao, con trai cũng tốt, sau này có thể chơi với nhau nhiều!”
“Theo tớ thấy hay là vẫn thôi đi.” Tống Tịnh Hoa kìm không được nói: “Với tính cách của Văn Thù, tớ cảm thấy…”
Ba người phụ nữ cùng im lặng, lại không nhịn được bật cười.
Lâm Thanh Dung bật cười, bất lực nói: “Tớ cố gắng hết sức thôi, nếu như không theo tớ, tớ cũng không có cách nào.”
“Vậy thì cậu thật sự không có cách nào rồi.” Tống Tịnh Hòa trêu đùa nói: “Con trai tính cách thường giống ba.”
Dương Yến nhìn cô, cười: “Cậu được rồi đó, nhìn Trường Bình như vậy, cũng không thấy tốt là bao, mới tí tuổi đã nhìn trúng Vân Chi nhà tớ rồi, thằng bé chưa gặp qua con gái sao?”
“Không nói chuyện này nữa, đổi chủ đề đi.” Tống Tịnh Hòa giơ tay đầu hàng: “Đứa con dâu này tớ cũng không muốn nhận đâu.”
Lâm Thanh Dung ở một bên cười.
Ba người phụ nữ ở trong phòng bệnh nói chuyện cả một buổi sáng, giữa buổi Dương Yến còn thông báo cho Yến Cảnh Niên, bảo anh ta đến.
Lúc Yến Cảnh Niên đến bệnh viện thăm Lâm Thanh Dung, anh rất kinh ngạc, nhưng cũng bình tĩnh lại rất nhanh, tìm một người bạn bên khoa sản kiểm tra cho Lâm Thanh Dung, rồi ở bên ngoài đợi cùng Dương Yến.
Yến Cảnh Niên khoanh tay nhìn phòng sản, thở dài nói: “Từng người một, có vợ có con, đến cả thằng nhóc Văn Thù cũng may mắn như vậy, sao lại chỉ có mình tôi cô độc.”
“Anh nhiều việc như vậy, chắc chắn không có thời gian tìm bạn gái.” Dương Yến cười, nghĩ đến một người: “Tôi có một người bạn, nghề nghiệp cũng khá xứng với anh, hay là anh nói chuyện với cô ấy xem sao.”
Yến Cảnh Niên ngơ ra, rồi lập tức cười: “Cô làm bà mối từ bao giờ đấy?”
“Chỉ là không muốn lúc chúng tôi kết hôn, anh vẫn còn độc thân, quá đáng thương rồi.” Dương Yến lấy điện thoại ra: “Tôi gửi danh thiếp của cô ấy cho anh, có điều khoảng thời gian này cô ấy khá bận.”
Yến Cảnh Niên cũng rất tin tưởng vào ánh mắt của Dương Yến, anh cũng không thể bận rộn với công việc mãi, nên đã nhận lấy.
Dương Yến cất điện thoại đi, khẽ hỏi: “Triệu Dịch Hân sao rồi?”
Thấy cô đã biết, Yến Cảnh Niên cũng không giấu nữa: “Người phụ nữ này không yên phận, vẫn luôn muốn tìm cách chạy trốn, có người trông chừng, thai nhi phát triển rất tốt, là con gái.”
“Trợ lý Tư chắc sẽ rất vui.” Dương Yến thở dài: “Đợi lúc cô ấy sinh, anh thông báo cho tôi một tiếng.”
Yến Cảnh Niên gật đầu.
Lâm Thanh Dung kiểm tra kĩ lưỡng một hồi, đã là bốn giờ chiều.
Bác sĩ khoa sản nói Lâm Thanh Dung đã sắp đến thời kì sinh, mong cô có thể bắt đầu nhập viện, bởi vì xương chậu của cô không hẹp, thêm cả thể chất cũng khá tốt, đến lúc đó trực tiếp đi đẻ là được.”
Dương Yến làm thủ tục nhập viện cho Lâm Thanh Dung, nhưng Lâm Thanh Dung không ở lại: “Chỉ là sắp sinh mà thôi, cũng không phải là một hai ngày nữa có thể sinh ngay, tớ muốn đi tìm Văn Thù.”
“Cần gì phải tìm chứ, giờ không biết anh ta đang vất vưởng ở đâu nữa!” Đối với những chuyện mà Lục Văn Thù làm, đến bây giờ Dương Yến vẫn không thể tha thứ, cô lạnh lùng nói: “Cậu cứ ngoan ngoãn ở viện chờ sinh đi!”
“Ny Ny!” Lâm Thanh Dung nắm lấy tay cô, cười: “Đã qua rồi thì bỏ đi, không phải tớ vẫn tốt hay sao? Bây giờ tớ không đi tìm, thì đến lúc đó anh ấy cũng sẽ tìm đến.”
“…”
Lâm Thanh Dung đảm bảo với cô: “Sau khi tìm thấy anh ấy, tớ sẽ bảo anh ấy đưa tớ đến bệnh viện đợi sinh ngay ngày mai, cậu yên tâm đi.”
Dương Yến tức giận, nhưng không làm gì được Lâm Thanh Dung, đưa cô trở về câu lạc bộ.
Lúc này mới hơn sáu giờ, trời vẫn chưa tối, câu lạc bộ cũng không có khách, Lâm Thanh Dung đi tìm quản lí, sau khi biết Lục Văn Thù không đến, cô bảo quản lí mở cho mình một phòng bao.
Cả một ngày trời cô đều chạy tới chạy lui, vừa mới trở về Nam Thành, quá mệt rồi, không muốn ăn gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK