CHƯƠNG 511: ANH NGHỊ BẢO EM THỬ
Hứa Cung Diễn đi tới, cười khen ngợi: “Ừm, nhìn rất đẹp.”
Anh ta còn đến hỏi Phương Tinh Nghị: “Tổng giám đốc Phương, anh cảm thấy vợ tôi mặc bộ váy cưới này có đẹp không?”
Ánh mắt Phương Tinh Nghị lướt qua trên người cô, lạnh nhạt nói: “Không đẹp, không có tay nên lộ hết thịt trên cánh tay cô ấy rồi.”
Dương Yến: “…”
“Vợ tôi đang mang bầu nên mập lên, trên cánh tay có thịt là đúng rồi.” Hứa Cung Diễn nhẹ nhàng cười một tiếng: “Mặc váy cưới phải có chút thịt thì nhìn mới đẹp, cửa hàng trưởng, cô nói có đúng không?”
“Đúng, đúng vậy.” Cửa hàng trưởng vội vàng gật đầu, trên trán đã đổ mồ hôi.
Tin tức giải trí gần đây cô ta cũng đọc không ít nên cũng biết giữa Dương Yến và Phương Tinh Nghị có chuyện mờ ám, còn người phụ nữ này thật sự là có phúc lớn, gặp phải đàn ông đều không đơn giản, còn được gả cho đại gia.
Không nghĩ tới bây giờ Phương Tinh Nghị cũng tới đây.
Ôi, anh Hứa này muốn châm chọc Tổng giám đốc Phương thì cứ châm chọc đi, đem cô ta kéo vào để làm gì?
Loại ông chủ lớn như thế này cửa hàng trưởng cũng không dám đắc tội hai bên, chỉ có thể cười nói: “Tiệm chúng tôi có rất nhiều váy cưới đẹp nên cô Dương cứ thoải mái lựa chọn, lựa chọn nhiều váy cưới mới có thể tìm được bộ mà mình hài lòng nhất.”
Hứa Cung Diễn nói: “Hôm nay chúng tôi đến đây chính là để chọn váy cưới, thời gian dư dả, cái này tôi lấy, cất vào cho tôi, vợ tôi thích cái nào nữa tôi sẽ nói với cô.”
“Váy cưới một bộ là đủ rồi.” Dương Yến vội vàng ngăn cản anh ta: “Anh chọn nhiều như vậy làm gì?”
“Váy cưới rất dễ bị bẩn mà bẩn rồi thì xấu lắm, cứ chọn hai bộ để dự bị nữa.” Hứa Cung Diễn nhéo mũi cô một cái: “Kết hôn là là chuyện lớn cả đời nhất định phải chuẩn bị cho tốt, em không cần phải tiết kiệm tiền cho anh.”
“Ừm.” Dương Yến miễn cưỡng cười xuống.
Có một ánh mắt lạnh lẽo vẫn luôn nhìn chằm chằm ở trên người cô khiến cô toàn thân không được tự nhiên.
Lúc bọn họ đang giương cung bạt kiếm, Tưởng Song Kỳ ở bên kia cũng đã sớm chọn được một bộ váy cưới đi vào thử, đi ra nhìn trong gương hồi lâu, vô cùng xinh đẹp, lúc nhìn thấy Dương Yến liền hứng thú bừng bừng chạy tới.
“Chị Dương Yến!” Vì cố kỵ Dương Yến đang mang thai nên Tưởng Song Kỳ chỉ xông lên ôm cô một chút: “Bộ váy cưới chị Dương Yến đang mặc trên người này đẹp quá, nhìn chị cũng rất đẹp!”
Dương Yến nhìn chằm chằm váy cưới trên người cô ta, lại sửng sốt: “Làm sao em… Kỳ Kỳ em thử áo cưới làm gì?”
“Anh Nghị bảo em thử.” Tưởng Song Kỳ nói xong còn cầm váy ở trước mặt cô đi một vòng: “Thế nào, có phải rất đẹp không? Em chọn được cái này!”
Phương Tinh Nghị sắp xếp?
Sắc mặt Dương Yến có chút thay đổi: “Em muốn kết hôn với ai?”
“Anh Nghị đã thay em sắp xếp xong xuôi hết rồi!” Sợ Phương Tinh Nghị nói cái gì sẽ khiến cho Dương Yến hiểu lầm, Tưởng Song Kỳ lanh chanh ở trước mặt anh mở miệng: “Cho nên mới dẫn em tới đây chọn váy cưới!”
“Kỳ Kỳ.” Phương Tinh Nghị chau mày, ngữ khí không vui: “Em lấy ở đâu ra nhiều lời như vậy?”
Tưởng Song Kỳ hướng anh liếc mắt.
Rõ ràng là cô ta đang nói chuyện thay anh Nghị vậy mà anh Nghị còn cảm thấy cô ta nói nhiều, thật sự là quá phận!
Phương Tinh Nghị đúng là thật sự cảm thấy Tưởng Song Kỳ nói nhiều, mà câu nói này của anh nghe vào trong tai Dương Yến liền thay đổi ý tứ, để cô nhớ tới lời nói lúc trước Phương Tinh Nghị nói với cô khi đi tìm Kỳ Kỳ.
“Em thương em trai em thì anh cũng đau lòng vì Kỳ Kỳ.”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy anh đã không đi tìm cậu ta tính sổ vậy mà em còn hỏi anh nó làm sao bây giờ?”
“Vậy thì anh nói cho em biết, chỉ cần cậu ta xuất hiện ở chỗ này, anh cũng không bảo đảm anh sẽ làm ra cái gì đâu!”
“Em quên Quản Thường Phúc đi có thể bắt đầu cuộc sống tốt hơn, có thể gặp được người càng tốt hơn, yêu em hơn.”
“…”
Dương Yến giống như bị người ta rút khô tất cả sức lực, hung hăng bám vào tay Hứa Cung Diễn.
Hứa Cung Diễn vội vàng nhìn cô: “An An, sao vậy?”
“Em, em cảm thấy không thoải mái.” Trong lòng Dương Yến rất khó chịu.
Cô vừa mới mở miệng, trong dạ dày cũng cuồn cuộn lên theo, có loại cảm giác muốn nôn mửa liền cuống quít che miệng lại.
“Muốn ói đúng không?” Thấy cô khó chịu như vậy, Hứa Cung Diễn cũng có chút luống cuống.
Sau khi hỏi cửa hàng trưởng toilet ở đâu liền vội vàng vịn người rời đi.
“Ôi, Chị Dương Yến làm sao vậy?” Tưởng Song Kỳ nhìn hai người Dương Yến đi xa, nói thầm: “Em thấy mấy người phụ nữ mang thai sẽ thường xuyên bị nôn nghén, đoán chừng chị Dương Yến cũng như vậy đi?”
Sắc mặt Phương Tinh Nghị âm trầm: “Thử váy cưới của em đi!”
“Thử thì thử, anh Nghị anh quát em làm gì.” Tưởng Song Kỳ xẹp xẹp môi đỏ, bất mãn nói: “Rõ ràng là chính anh đã không giữ chị Dương Yến lại, lỗi là ở anh giờ anh lại trút giận lên người người khác.”
“Còn nói?”
Tưởng Song Kỳ bị anh hù dọa, cúi đầu rầu rĩ đi vào phòng thay đồ.
Sau khi cô ta đi vào phòng thay đồ rồi, Phương Tinh Nghị liền gọi cửa hàng trưởng đang đứng một bên qua, từ trong ví da lấy ra một tấm thẻ.
“Đợi chút nữa bất kể bọn họ chọn mấy bộ váy cưới, cứ cà tấm thẻ này là được rồi.”
Lượng tin tức trong câu nói của anh quá lớn nhưng cửa hàng trưởng lại tiêu hóa cực nhanh, trấn định nhận lấy tấm thẻ: “Được rồi, Tổng giám đốc Phương ngài yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào.”
Thấy cửa hàng trưởng thông minh như vậy, sắc mặt Phương Tinh Nghị thoáng dịu lại sau đó quay người rời đi.
Cửa hàng trưởng sửng sốt một chút, ở phía sau gọi: “Tổng giám đốc Phương, anh không đợi cô Tưởng sao?”
“Cô ấy có chân, sẽ tự đi được.”
“…”
Sau khi Phương Tinh Nghị rời khỏi cửa hàng váy cưới rồi Dương Yến mới từ toilet ra, sợ trở về lại đụng phải anh nên cô nói với Hứa Cung Diễn là cô không thoải mái, mua bộ váy cưới trên người này là đủ rồi.
Hứa Cung Diễn thuận theo ý cô, xuống lầu quét thẻ.
“Xong rồi anh Hứa.” Cửa hàng trưởng đem thẻ trả lại anh ta, xin lỗi nói: “Rất tiếc là đã hết mất hóa đơn rồi, lúc anh tới nhận váy cưới tôi sẽ đem hóa đơn gửi cho anh có được không?”
“Không sao đâu.” Hứa Cung Diễn đem thẻ cất vào trong túi, mang theo Dương Yến rời khỏi cửa hàng.
Sau khi hai người rời khỏi đây, nhân viên thu ngân ở bên cạnh rốt cục không nhịn được: “Cửa hàng trưởng, chị vừa mới quẹt một tấm thẻ khác chứ không có quẹt thẻ của anh Hứa kia, em muốn nhắc chị.”
“Tôi biết.” Cửa hàng trưởng xé toang tờ hóa đơn vừa mới in ra, tức giận nói: “Ít nói chuyện thôi, làm nhiều lên.”
“… Vâng.”
Chờ lúc Tưởng Song Kỳ thay xong bộ váy cưới đi ra, ngoại trừ một người nhân viên cửa hàng những người khác cũng không thấy đâu.
“Cô thấy Tổng giám đốc Phương đâu không?” Cô ta hỏi người nhân viên kia.
Nhân viên cửa hàng trả lời: “Tổng giám đốc Phương nói có việc đi trước, dặn cô chút nữa đón xe trở về.”
Tưởng Song Kỳ lập tức tràn đầy tức giận, hầm hừ nói: “Anh Nghị đúng là quá đáng, hẹn tôi ra, kết quả còn bỏ tôi lại chỗ này một mình, a a a, đáng giận mà!”
“Giúp tôi đem bộ váy cưới trong phòng thay đồ kia gói lại!” Tưởng Song Kỳ dặn dò nhân viên cửa hàng: “Quẹt thẻ của Tổng giám đốc Phương!”
“Rất xin lỗi cô Tưởng, Tổng giám đốc Phương không để lại thẻ ở đây.”
“…”
Nhân viên cửa hàng lại bổ một đao: “Tổng giám đốc Phương còn nói, trẻ con còn muốn mặc váy cưới cái gì, tự mặc quần áo của mình.”
“…”
Tưởng Song Kỳ ở trong lòng đem Phương Tinh Nghị mắng cho máu chó đầy đầu.
Cô buồn bực đi vào phòng thay đồ mặc lại quần áo của mình, lúc đi ra thấy nhân viên cửa hàng đang nói cái gì đó với một người đàn ông, nhìn kỹ người đàn ông cao cao kia cô liền nhận ra.
“Tên biến thái, anh theo dõi tôi đúng không?” Tưởng Song Kỳ nhìn anh ta chằm chằm: “Không phải bảo anh ở nhà đợi sao!”
“Tổng giám đốc Phương phái tôi tới đón cô.”
“Cần anh đón sao, chính tôi có chân, sẽ tự đi!” Tưởng Song Kỳ đã tức giận đầy mình, lúc muốn đi lại lui về nhìn anh ta: “Mang thẻ không, trong thẻ của anh có bao nhiêu tiền?”
Sơn hỏi: “Mang theo, cô Tưởng muốn mua cái gì?”
“Thật sao?” Tưởng Song Kỳ vừa đi vừa nói: “Mỗi tháng anh Nghị hẳn là cho anh cũng không ít nhỉ? Dùng thẻ của anh mua giúp tôi một bộ váy cưới, trở về tôi trả lại cho anh!”