“Ta biết sai rồi Phương đại gia, ta biết sai thật rồi, xin hãy tha cho ta đi.”
Hà Tu cũng thông minh, hắn ta lập tức quay sang Phương Thần để xin tha.
Phương Thần chỉ đáp lại Hà Tu bằng nét mặt lạnh tanh, không có bất kỳ sự thương hại nào dành cho hắn ta.
“Tự phế tu vi rồi cút ra khỏi Thiên Vũ Thần Tông.”
Nếu Phương Thần không bị phản bội thì có lẽ hắn sẽ không tàn nhẫn như vậy, nhưng sau khi hấp thụ máu Kiếm Ma, hắn sẽ không bao giờ cho kẻ địch bất kỳ cơ hội nào cả.
Mộng Dao liếc nhìn Phương Thần một cái rồi thầm tán thưởng hắn, ở giới tu đạo này, thương hại địch là chuyện nực cười biết bao.
Mà đúng lúc này, Lâm Tuyết Nghiên đi ra từ Thần Đan Các, nàng ta vô tình chứng kiến hết từ đầu chí cuối.
Nàng ta cau mày.
Trong mắt Lâm Tuyết Nghiên, Phương Thần đang ỷ vào Mộng Dao để hiếp người.
Phá hủy đan điền của người khác có khác nào giết người ta đâu, thậm chí nó còn tàn nhẫn hơn giết người nữa kìa.
Hà Tu run bắn người, sự tuyệt vọng hiện hữu trong đôi mắt hắn ta.
“Còn thất thần ra đó làm gì?” Mộng Dao nói với giọng lạnh lùng.
Hà Tu biết câu nói này mang hàm ý gì, nếu hắn ta không tự phế tu vi của mình thì kết cục còn thê thảm hơn nữa, thậm chí người nhà của hắn ta cũng sẽ bị liên lụy theo.
“Tạ ơn ân tha mạng của Mộng sư tỷ và Phương đại gia.”
Sau đó, Hà Tu dứt khoát đánh thẳng một chưởng vào lồng ngực mình, đan điền vỡ tan.
Những người khác cũng không dám do dự, lần lượt tự phế đan điền.
Ở Phong thứ hai, Mộng Dao là trời.
Thấy vậy, Mộng Dao hừ lạnh một tiếng: “Còn chưa cút à?”
Đám người Hà Tu chỉ còn cách cố nén cơn đau đớn dữ dội và sự tuyệt vọng vào trong, chật vật chạy đi.
Phương Thần nhìn Mộng Dao bằng ánh mắt phức tạp, hắn bắt đầu cảm thấy bất an.
Mộng Dao chỉ nói mấy câu đã khiến mấy người đó tự phế đan điền, chắc chắn địa vị thân phận của Mộng Dao ở nội tông rất cao.
Xem ra Thiên Vũ Thần Tông đã có nhiều thay đổi mà hắn không biết trong suốt năm năm hắn canh mộ.
“Sao vậy, có phải thấy hứng thú với ta không? Thật ra ta có thể cho ngươi cơ hội để hiểu rõ hơn về ta, một mình ta.”
Mộng Dao lại khôi phục dáng vẻ quyến rũ xinh đẹp đến nao lòng khi đối diện với Phương Thần, từng cử chỉ của nàng ấy đều dễ hớp hồn đối phương.
“Không cần.”
Phương Thần kiên quyết lắc đầu, hắn nói: “Chuyện hôm nay đa tạ ngươi, chắc chắn ta sẽ giúp người giải quyết thân thể túng dục của ngươi để báo đáp ân tình này. Cáo từ!”
Dứt lời, Phương Thần chắp tay, quay đầu rời đi.
Nhìn bóng lưng cao to rắn chắc của Phương Thần, Mộng Dao bắt đầu hoài nghi chính bản thân.
Chẳng lẽ sắc đẹp của nàng ấy không đủ hấp dẫn ư? Hay là tên nhóc này là tên ngốc? Hoặc là hắn không có hứng thú với nữ nhân?
“Mộng Dao, sao ngươi lại giúp hắn ỷ thế hiếp người chứ?”
Lâm Tuyết Nghiên đi tới, nàng ta nói với tông giọng oán trách.
Nhưng Mộng Dao không trả lời câu hỏi của nàng ta mà hỏi ngược lại: “Tuyết Nghiên này, có phải ngoại hình của ta không được hấp dẫn cho lắm không?”
Lâm Tuyết Nghiên sửng sốt, nàng ta nhìn Mộng Dao đẹp như tiên, lắc đầu nói: “Không đâu.”
“Nhưng tên đó còn không thèm liếc ta lấy một cái.” Mộng Dao cau mày.
Lâm Tuyết Nghiên ngây người, sau đó nàng ta nghĩ tới điều gì đó, mở miệng nói: “Trước đây hắn từng yêu sư muội của mình, sau lại bị sư muội phản bội nên chắc vẫn chưa thoát được bóng ma tâm lý ấy.”
Hai mắt Mộng Dao sáng bừng: “Chắc là vậy rồi.”
Nụ cười quyến rũ xuất hiện trên môi Mộng Dao lần nữa, nàng ấy nghĩ thầm trong lòng: “Có thể giúp mình điều trị thân thể túng dục, biết thân phận mình không đơn giản cũng không cố tình lôi kéo làm quen, hơn nữa còn có thể chống lại sự mê hoặc của mình.”
“Rất thú vị.”
Mộng Dao nhìn theo bóng lưng Phương Thần đang xa dần, khẽ nói: “Đột nhiên ta lại không muốn huỷ bỏ hôn ước sớm như vậy, tên đó khá thú vị.”
Sau khi quay về phủ, Phương Thần đi vấn an sư nương, thấy sư nương đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường hắn cũng yên tâm hơn.
Sau đó hắn quay về phòng, ngồi xếp bằng trên giường.
Giờ phút này đây, còn không ít năng lượng máu Kiếm Ma trong cơ thể hắn vẫn chưa được hấp thụ hoàn toàn, hắn không thể để lãng phí những năng lượng này được.
Song song với nguồn năng lượng được Phương Thần hấp thụ không ngừng thì cả cơ thể lẫn cảnh giới cũng đang tăng liên tục.
Đạo văn chữ Kiếm cũng như vậy, nhưng tốc độ tăng đã chậm hơn rất nhiều, gần như là không đáng kể.
Thật ra Phương Thần cũng không ngạc nhiên trước mấy chuyện này, dù sao thì Đạo văn chữ Kiếm của hắn đã ở cấp thứ hai, muốn tăng lên cao cũng không phải đơn giản.
Không phải chỉ cần đuổi kịp những thứ mình ngộ ra, mà phải đuổi kịp cả cảnh giới nữa.
Muốn Đạo văn tăng lên nữa, chí ít cũng phải đạt tới tu vi Hậu Thiên Cảnh thì mới được.
Lần bế quan này kéo dài trong hai ngày, khi ánh nắng ban mai chiếu vào căn phòng, khí tức của Phương Thần đã xảy ra thay đổi, nó không ngừng kéo lên, đột phá từ Tụ Linh Cảnh cấp năm lên cấp sáu.
Bấy giờ Phương Thần từ từ mở to mắt, hắn hét lên một tiếng, kiếm lực khủng bố bùng nổ, bao gồm một số ma khí ẩn chứa bên trong.
Cùng lúc đó, hai tròng mắt Phương Thần chuyển sang màu đỏ tươi, nó mang đến cho người ta một loại cảm giác quyền lực vô biên.
Mà giờ phút này đây, trong mắt hắn, mọi thứ trên thế gian đều đã trải qua những thay đổi vi diệu.
Phương Thần phát hiện bốn phía xung quanh hắn vô cùng rõ ràng, khi nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn có thể thấy ve sầu đang hót trên cành cây cách đó hai mươi trượng.
Và những chuyển động rất nhỏ của con ve sầu như đang chậm lại.
Phương Thần vui mừng khôn xiết, hắn không ngờ mình lại may mắn tới vậy, có thể thức tỉnh Hồn Thiên Ma Nhãn của Kiếm Ma Thượng Cổ thông qua việc hấp thụ.
Con mắt này có khả năng nhìn thấu vạn vật trên thế gian, hơn nữa còn sở hữu năng lực công kích linh hồn cực kỳ đáng sợ.
Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, có thể thấy hàng vạn linh hồn máu xương của cả toà thành.
Có thể xuyên thủng trời đất, thay đổi quy luật tự nhiên.
Tất nhiên, Hồn Thiên Ma Nhãn mà Phương Thần vừa thức tỉnh vẫn chưa mạnh tới mức đó, thậm chí có thể nói là không mạnh bằng một phần một trăm triệu bình thường.
Nhưng trong chiến đấu hắn có thể nhìn thấy trước những chuyển động của người khác, hơn nữa động tác tấn công của đối phương cũng sẽ chậm hơn rất nhiều.
Còn về phần làm sao để tiếp tục biến nó trở nên mạnh mẽ hơn thì… Chỉ có thể dựa vào việc tiếp tục hấp thụ máu Kiếm Ma.
Phương Thần rất hài lòng về con mắt này, nó có tác dụng rất lớn trong chiến đấu.
Lúc chuẩn bị đứng dậy, Phương Thần lại cảm nhận được hơi thở của mình hơi lỏng lẻo phù phiếm, cũng may cuối cùng hắn cũng áp chế được và nó dần ổn định trở lại.
Phương Thần từ từ mở mắt, hắn thở dài: “Máu Kiếm Ma đúng là lợi hại, nhưng tốc độ đột phá hiện giờ của mình hơi nhanh dẫn đến việc căn cơ không ổn định. Xem ra mình cần phải tới Tàng Thư Các trước, kiếm công pháp phù hợp với mình.”
Nếu không có công pháp tu luyện làm nền tảng thì cảnh giới sẽ dễ xuất hiện lỗ hổng.
Sau đó, Phương Thần không ở lại phòng nữa mà định tới Tàng Thư Các.
Nhưng vừa ra ngoài hắn đã nhìn thấy một bóng người trong phủ, khuôn mặt hắn bỗng trở nên lạnh lẽo.
Người tới chính là Tô Uyển Nhi.
Bấy giờ Tô Uyển Nhi đang rót trà cho sư nương Thu Mai, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Sắc mặt Phương Thần không hề dịu đi khi chứng kiến điệu bộ ngoan ngoãn đó của Tô Uyển Nhi mà khẽ cau mày.
Phương Thần tiến vào trong sảnh, ngăn sư nương uống tách trà kia rồi quay qua chất vấn Tô Uyển Nhi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Thấy Phương Thần tới, tia sáng trong mắt Tô Uyển Nhi khẽ động, nàng ta tỏ vẻ ấm ức.
“Phương ca ca, Uyển Nhi biết sai rồi, trước đây là do ta luôn bị La Vân kia ép, hắn nói nếu không giúp hắn thì hắn sẽ giết ta. Phương ca ca à, ta và ngươi đã ở bên nhau từ nhỏ, ta luôn mến mộ ngươi, mong muốn sau này được chung sống vui vẻ bên cạnh ngươi.”
Nói đến đây, Tô Uyển Nhi tỏ vẻ đáng thương.
Nếu trước đó Phương Thần không bị rút Thiên Đạo Cốt thì có lẽ hắn sẽ tin tưởng những lời Tô Uyển Nhi vừa nói.
Nhưng bây giờ thì khác, trong mắt hắn, từng cử chỉ hay cái nhấc chân nhấc tay của Tô Uyển Nhi đều giả tạo đến đáng khinh, khiến hắn chán ghét và ghê tởm.
Hắn nói với giọng lạnh lùng: “Ép ư? Sau khi ta tự phế đan điền, ngươi lập tức quay sang ôm ấp người khác. Thậm chí ngươi còn nói hết những bí mật của ta để tìm được một chỗ dựa tốt hơn, ta không thấy ngươi có vẻ gì là giống bị ép cả.”
Các nét mặt yếu đuối đáng thương của Tô Uyển Nhi bỗng cứng đờ.
Sở dĩ lần này nàng ta tới đây là vì Hà Tu đã bị phế.
Sau khi biết Phương Thần đã một mình đánh ngã mấy vị cường giả Tụ Linh cấp bảy, cả La Vân lẫn nàng ta đều vô cùng khiếp sợ.
Bọn họ nhớ rất rõ, trước đây Phương Thần là một kẻ bị thương nặng sắp chết.
Hắn có thể khôi phục trong khoảng thời gian ngắn như vậy, chắc chắn là có cao nhân nào giúp.
Còn về việc Mộng Dao nhúng tay vào chuyện này thì bọn họ cũng có ngạc nhiên nhưng không quá để ý, họ chỉ nghĩ Mộng Dao đi ngang qua thấy bất bình nên vào nói đỡ thôi.
Nhưng La Vân lại rất tò mò về cách Phương Thần khôi phục lại, hắn ta đoán có thể phong chủ Phong thứ bảy đã để lại bảo vật gì đó và bảo Tô Uyển Nhi quay về lấy.
Vì thế nên cảnh tượng này xảy ra.
Ban đầu Thu Mai vốn định mở miệng khuyên Phương Thần mấy câu, nhưng sau khi nghe thấy những lời này, bà ấy chọn im lặng.
Nếu Tô Uyển Nhi chỉ làm tổn thương bà ấy, bà ấy có thể nhẫn nhịn vì Phương Nhi. Nhưng nếu làm tổn thương đến Phương Nhi thì bà ấy không thể nào chịu nổi.
Khóe miệng Tô Uyển Nhi giật giật, nhưng ngay sau đó nàng ta đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có, tiếp tục nở nụ cười: “Phương ca ca, ta hối hận thật rồi.”
Phương Thần nói thẳng: “Nói đi, rốt cuộc ngươi tới đây vì lý do gì?”
Tô Uyển Nhi cười đáp: “Ta quay về để thăm sư nương, ta cũng rất tò mò không biết Phương ca ca khôi phục bằng cách nào mà nhanh vậy? Có phải sư tôn thật sự để lại bảo vật gì đó không? Sư nương, ta cũng là đệ tử của sư tôn, người không thể bất công như vậy, ta cũng phải có phần chứ.”
Nghe thấy những lời này, Phương Thần khẽ cười.
Thì ra là thế.