• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 28: Lão ông
Lần này Tư Thành Nghiệp tới Phong thứ bảy là vâng lệnh La Vân tới đây cướp quyền sở hữu Phong thứ bảy!
Chỉ cần chiếm được Phong thứ bảy thì La Vân có thể khiến Phương Thần không có chốn dung thân!
Tư Thành Nghiệp đã tới đây từ ngày đầu tiên nhưng khi đó lão ông đang bận đi đốn củi ở sau núi và chuẩn bị lương thực.
Có điều, tuổi tác của lão ông đã cao nên bình thường đi từ ngày một thì phải sáng ngày ba mới về.
Cho nên Tư Thành Nghiệp chờ tới tận bây giờ mới tìm được lão ông, hắn ta vốn nghĩ mình vẫn còn dư dả thời gian, không ngờ Phương Thần lại tới sớm như vậy!
“Ngươi đáng chết!”
Phương Thần không định phí lời với Tư Thành Nghiệp thêm nữa, thân hình hắn lóe lên, lập tức xuất hiện trước mặt Tư Thành Nghiệp, tung ngay một cước.
Tư Thành Nghiệp bay vụt đi như tên rời nỏ, ngã rầm xuống đất.
Hai người còn lại cũng không được
Phương Thần buông tha, hắn sút hai phát, đá bọn họ bay ra ngoài!
Lần này, Phương Thần thật sự muốn giết người.
“Ông gia gia, rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao bọn họ lại đánh ông ra nông nỗi này?” Phương Thần cố nhịn không giết người ngay, đợi hỏi rõ ràng đã rồi tính tiếp.
Lão Ông mừng phát khóc, nghe tiểu thiếu gia hỏi vậy, ông ấy lập tức trả lời: “Trước khỉ phong chủ đời này đỉ khỏi đây nhất định phải chọn một người phụ trách Phong thứ bảy, nhưng ngoài lão nô ra, Phong thứ bảy không còn ai khác, cho nên phong chủ bèn giao Phong thứ bảy cho lão nô quản lý. Ba người đó muốn ép lão nô giao lại quyền quản lý cho bọn họ, lão nô không chịu, vậy là bọn họ liền…”
Mộng Dao đứng bên cạnh giải thích: “Sau khi phong chủ đời trước mất, không hiểu sao Phong thứ bảy lại biến thành phong bỏ hoang, linh khí mỏng manh vô cùng, không hề có bất kỳ giá trị gì nên cũng không ai đoái hoài tới, chỉ giữ lại danh nghĩa Phong thứ bảy mà thôi. Phong chủ hiện thời cũng chỉ là trên danh nghĩa, cho nên với ông ta thì giao quyền quản lý cho một phàm nhân cũng chẳng sao, dù Phong thứ bảy có bị hoang phế cũng chẳng sao.”
Phương Thần gật đầu, lập tức hiểu ngay bọn Tư Thành Nghiệp muốn làm gì.
“Cho nên, các ngươi đột nhiên muốn cướp cái danh hiệu này là định lấy được rồi thì sẽ đuổi ta khỏi Phong thứ bảy, đúng không?”
“Hay cho một tên La Vân, thật đúng là thủ đoạn gì cũng có thể dùng được”
Sắc mặt hắn lập tức băng giá, hắn nhìn chằm chằm vào Tư Thành Nghiệp.
Mộng Dao thấy vậy thì biết ngay Phương Thần muốn làm gì.
Nàng nói: “Ngoại trừ không được giết ra thì huynh làm gì cũng được, ta sẽ xử lý ổn thỏa cho huynh.”
Phương Thần gật đầu nói: “Cảm ơn”
Tư Thành Nghiệp nghe vậy, lập tức biến sắc, vô cùng hoảng sợ.
“Ngươi không được đụng vào ta! Ta là người của La Vân! Ngươi mà đụng tới ta thì sẽ bị đuổi khỏi Thiên Vũ Thần Tông! Không ai bảo vệ nổi ngươi đâu!”
Trước những lời lẽ đe dọa của hắn ta, nét mặt Phương Thần vẫn điềm tĩnh.
Thấy vậy, Tư Thành Nghiệp đành cầu xin:
“Phương đại ca! Không! Phương đại gia! Xin ngươi tha cho ta lần này, nhất định ta sẽ không dám nữa, thật sự không dám nữa!”
“Ta bị La Vân ép tới đây làm như vậy!”
Hắn ta dập đầu lia lịa xỉn Phương Thần tha cho mình.
Nhưng đời nào Phương Thần lại tha cho kẻ đã làm người thân của mình bị thương!
Lão Ông đã chăm sóc hắn từ nhỏ, hắn coi ông âỳ như ông nội mình.
Tư Thành Nghiệp đánh người nhà hắn bị thương, có lý nào hắn lại tha cho Tư Thành Nghiệp.
Hắn lạnh lùng nói: “Trở về nói cho La Vân biết, tuổi thọ của hắn chỉ còn không đầy ba tháng nữa thôi.”
Sau đó, hắn trực tiếp động thủ!
“Á!”
Tiếng kêu thảm thiết liên tục rít lên. Tư Thành Nghiệp và hai người kia bị hắn đánh nát đan điền, đánh gãy hai tay, chỉ chừa lại hai chân để bọn họ chạy về báo cáo.
“Cút.”
Phương Thần lạnh lùng nói.
Lúc này, Tư Thành Nghiệp vô cùng đau đớn nhưng thấy sắc mặt vô cảm của Phương Thần, hắn ta không dám dừng lại, cố nhịn đau chạy ra khỏi thánh điện của Phong thứ bảy.
ở bên kia, Mộng Dao lấy một viên đan dược trị thương ra cho lão ông uống, vết thương của ông ấy dần dần lành lại.
Được gặp lại tiểu thư Thu Mai một lần nữa, lão Ông không cầm nối nước mắt.
“Tiểu thư, tiểu thiếu gia, hai người về rồi!” Ông ấy khóc nói.
Thu Mai cũng rưng rưng lệ: “Lão ông, không phải ông đã về quê rồi sao? Sao lại vẫn ở trên Thiên Vũ Thần Tông?”
Lão Ông nói: “Ta không yên tâm về tiểu thư nên không đi khỏi đây, khỉ ta muốn tới tìm tiểu thư nhưng cũng không cách nào rời khỏi đây được, sau đó ta trở thành người quản lý nơi này nên lại càng không thể đi đâu, chỉ có thể ở đây chờ.”
“May mà ông trời có mắt, cuối cùng ta cũng đợi được tiểu thư và tiểu thiếu gia rồi!”
Thu Mai lau nước mắt nói: “Lão ông, năm năm nay ông sống thế nào?”
Lão Ông mỉm cười, đáp: “Ta trồng một ít
lương thực ở sau núi, trong rừng cũng có một ít thịt rừng, mặc dù đường sá xa xôi nhưng ít ra không lo chết đói”
Thấy lão Ông gầy yếu, trong lòng Phương Thần cũng ngổn ngang nhiều cảm xúc.
Hắn nói: “ông gia gia, ông yên tâm. Ta đã về Phong thứ bảy rồi, ta sẽ không để ông phải chịu khổ nữa.”
Lão Ông nhìn Phương Thần, cười nói: “Tiểu thiếu gia đã về rồi, cuối cùng Phong thứ bảy này cũng có một chủ nhân rồi”
“Có tiểu thiếu gia ở đây, chắc chắn Phong thứ bảy sẽ hưng thịnh lại như xưa!”
Phương Thần gật đầu thật mạnh, kiên định nói: “Ông gia gỉa yên tâm, ta sẽ chấn hưng Phong thứ bảy trở lại!”
Ba người kể cho nhau nghe về những chuyện trải qua trong suốt năm năm nay.
Tới khi vết thương của lão ông đã đỡ nhiều, mấy người cùng nhau đi dạo ở thánh điện Phong thứ bảy.
Ve lý mà nói, đáng lẽ ra thánh điện của Phong thứ bảy phải bụi bặm, xập xệ lắm nhưng nhờ có lão Ông cần mẫn quét dọn suốt năm năm qua, nên trông nó vẫn còn sạch sẽ, chỉ có
điều khá thiếu hơi người.
Đằng sau thánh điện của Phong thứ bảy có một phủ đệ là nơi ở của Thiên Dương Tử nám xưa, cũng là nhà của Phương Thần.
Trong nhà rất sạch sẽ, có thể thấy lão ông vẫn thường xuyên quét dọn nơi này để chờ bọn họ trở về.
Sau đó, Mộng Dao sai người chuyển đồ vào đây rồi cáo từ.
Nàng nói với Phương Thần: “Sắp tới ta phải bế quan tu luyện một thời gian, huynh nhất định phải tu luyện chăm chỉ, ba tháng nữa phải thắng đây, biết không?”
“Ta không muốn thủ tiết từ khỉ còn trẻ đâu, nếu huynh bắt ta thủ tiết thì ta sẽ cắm sừng huynh!”
Mộng Dao bĩu môi, ra vẻ dọa dẫm, vừa quyến rũ vừa có đôi phần nghịch ngợm, khiến người ta xao xuyến.
Đương nhiên Phương Thần hiểu Mộng Dao đang lo lắng cho hắn.
Hắn mỉm cười gật đầu: “Yên tâm, ta sẽ thắng.”
Nghe vậy, Mộng Dao mới hài lòng mỉm
cười.
Đột nhiên nàng bước tới gần Phương Thần, hôn phớt lên má hắn một cái.
Phương Thần lập tức ngẩn người.
Mộng Dao đỏ mặt xấu hổ, trông càng quyến rũ, rung động lòng người hơn.
Nàng ngượng ngùng nói: “Đây coi như là chút cổ vũ nho nhỏ ta dành cho huynh, nếu huynh thắng được La Vân thì sẽ có nhiều phần thưởng hơn.”
Nói xong, Mộng Dao nghịch ngợm liếc mắt đưa tình với Phương Thần.
Không cho Phương Thần cơ hội nói chuyện, Mộng Dao leo thẳng lên linh thuyền bỏ đi.
Phương Thần vẫn còn đứng sững người tạỉ chỗ, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn, sờ bên má vừa được hôn, nở nụ cười ấm áp.
Mộng Dao không đi thẳng luôn mà mở miệng nói: “Khôn lão.”
Một ông lão tóc trắng xuất hiện, cung kính nói: “Tiểu thư.”
Mộng Dao nói: “ông ở đây bảo vệ Phong thứ bảy, đặc biệt là ba người nhà Phương ca ca, ta không muốn bọn họ gặp nguy hiểm, hiểu không?”
“Rõ.” Ông lão tóc trắng được gọi là Khôn lão cung kính gật đầu, sau đó thân hình lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Mộng Dao biết, sau khi nàng tuyên bố Phương Thần là vị hôn phu của mình, chắc chắn sẽ có nhiều phiền phức tìm tớỉ hắn.
Đây là điều mà hiện tại nàng có thể làm cho Phương Thần, nếu như thực sự muốn ở bên Phương Thần thì trở ngại từ phía gia tộc mới là rào cản lớn nhất.
Nếu là trước đây, có lẽ Mộng Dao sẽ chấp nhận số phận, dù sao nàng cũng không sống nổi tới nám 20 tuổi.
Nhưng Phương Thần xuất hiện đã cho nàng hy vọng sống sót! Hơn nữa, lúc ở vòng thứ hai, nàng còn nhìn thấy ý chí kiên định dù cho bản thân nhỏ yếu của Phương Thần!
Điều này khiến nàng vô cùng xúc động, đồng thời cũng không muốn chấp nhận số phận nữa! Nàng muốn chống lại tớỉ cùng!
Mộng Dao quay đầu nhìn Phong thứ bảy một lần nữa rồi điều khiển linh thuyền biến mất ở cuối chân trời.
Phủ đệ của La Vân ở Phong thứ hai.
Ầm!
La Vân tung chưởng, đánh thẳng vào Lông ngực của ba người bọn Tư Thành Nghiệp!
Bọn Tư Thành Nghiệp lập tức bắn ra ngoài, không ngừng chảy máu, hơi thở thoi thóp.
“Lão đại, sao lại giết ta?”
Hắn ta trợn tròn mắt, ngập tràn hoảng sợ và tuyệt vọng, cuối cùng tắt thở, bỏ mạng.
La Vân vẫn vô cùng giận dữ: “Đồ ăn hại! Một lũ ăn hại! Chút chuyện vậy thôi mà cũng không làm được! Ta còn cần các ngươi để làm gì!”
Vì Phương Thần liên tục đắc lợi, cộng thêm cái chết của La Ngạo khiến La Vân gần như phát điên.
“La sư đệ, aỉ chọc giận ngươi thế này?”
Đúng lúc này, một giọng nói chậm rãi vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người cao gầy đi vào đây, nqườỉ này chính là Vu Nquyên Văn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK