Chương 20: Kể từ hôm nay, hắn là vị hôn phu của ta
Đám đông ngây người! Không ngờ Phương Thần lại chịu đựng được áp lực gấp 50 lần.
“Không thể nào. Sao tên phế vật này có thể trèo cao như vậy được.” La Ngạo hung dữ gào lên.
Trong mắt hắn ta, Phương Thần chỉ là hạng sâu kiến. Phương Thần không thể nào lại mạnh hơn hắn được. Ngay cả ý chí cũng vậy.
Thế nhưng tên chó đẻ đáng chết này lại leo được tới tận đó.
La Vân cũng ngạc nhiên ra mặt, Phương Thần có tài đức gì chú?
Thế nhưng, sau đó hắn ta lại lập tức liếc nhìn Mộng Dao, nghĩ ra một khả năng khác.
Phương Thần đang chơi gian lận.
Đúng vậy! Nhất định là Mộng Dao đã giảm bớt áp lực cho hắn nên hắn mới có thể leo lên tới tận đó. Chắc chắn là vậy!
“Hừ, đợi lát nữa xem ta sẽ vạch trần ngươi như thế nào.” Hắn ta cười khẩy nói.
Lâm Tuyết Nghiên cũng không tin nổi nhìn
Phương Thần leo lên tới bậc thang 351, nhưng nàng ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lắc đầu nói: ý chí không thể đại diện cho thực lực, thiên phú mới là yếu tố mấu chốt để đỉ được xa hơn, dù hắn có cố gắng đến đâu thì cũng không thể bì được với một thiên tài đã cảm ngộ ra Đạo ván được”
Đạo văn là thứ khiến vô số tu sĩ tuyệt vọng.
Nếu không có Đạo vãn thì cả đời sẽ mắc kẹt ở Chu Nguyên Cảnh, không thể tiến thêm bước nào nữa.
Phương Thần chật vật tiếp tục bước tiếp.
352.
353.
Mỗi một bước của hắn đều cực kỳ gian nan, cho tới khi lên tới bậc thang 359 thì hắn không thể leo lên tiếp nổi nữa.
Đám người đứng bên dưới vẫn im phăng phắc.
Có lẽ 359 bậc thang chẳng là gì so với nội môn nhưng đối với ngoại môn thì đó là độ cao khiến người ta tuyệt vọng.
Mộng Dao nở nụ cười vui mừng, bất giác để lộ phong thái quyến rũ làm say đắm lòng
người.
Thế nhưng đúng lúc này, một giọng nói móc mỉa lại vang lên: “Chắc chắn là người này đang án gian, nếu không sao có thể leo lên cao như vậy được.”
Mọi người tới tấp nhìn về phía người vừa lên tiếng, hắn ta chính là Tư Thành Nghiệp.
Hắn ta không tham gia vào kỳ khảo hạch của Thất Phong lần này nhưng đột nhiên lại hô lên như vậy là do La Vân sai bảo.
Đám đông sững người, sau đó cũng nhận ra Phương Thần leo được cao như vậy đúng là khá ngoài sức tưởng tượng.
“Ta cũng cảm thấy rất có khả năng là hắn gian lận.”
“Đúng! Chắc chắn áp lực hắn chịu đựng không tới năm mươi lần”
“Đúng vậy, sao một đệ tử ngoại môn lại có thể trèo lên cao như vậy được.”
Đám đông tranh cãi ồn ào, bắt đầu chất vấn Phương Thần.
Nụ cười của Mộng Dao lập tức bỉêh mất, hướng vẻ mặt lạnh giá nhìn về phía La Vân.
Không cần phải đoán, nhất định là do La
Vân giở trò.
Thấy Mộng Dao nhìn mình, La Vân nở nụ cười, nói: “Mộng sư tỷ, năm năm trước, kẻ này đã tự phế tu vỉ, hắn chỉ là một tên phế vật mà thôi. Sao một tên phế vật lại có thể trèo lên cao như vậy được chú? Xin Mộng sư tỷ minh xét.”
Hắn ta thầm cười khẩy trong lòng: Không phải trước đó ngươi đòi làm theo lẽ công bằng hay sao? Ta muốn xem xem sau khi chuyện ngươi bao che cho Phương Thần bị lộ thì ngươi sẽ làm theo lẽ công bằng như thế nào.
Trong lòng hắn ta đã khẳng định chắc chắn là Mộng Dao lén giảm bớt áp lực cho Phương Thần, nếu không thì cứ cho là Phương Thần có thể chịu được 350 bậc thang đầu tiên nhưng hắn không thể nào tiếp tục đỉ cao hơn được nữa.
Thế nhưng, La Vân không hề phát hiện ra ánh mắt Mộng Dao nhìn hắn pha lẫn đôi phần trào phúng.
La Vân tiếp tục nói: “Mộng sư tỷ, thang Thông Thiên là vật chí bảo, lệnh bài cũng vậy. Nó có thể sửa đổi để người ta chịu ít áp lực hơn, xỉn sư tỷ trình nó ra đây để mọi người yên tâm.”
Trong lòng hắn ta thầm cười khẩy, để ta xem xem ngươi có dám trình nó ra hay không
nào.
“Được thôi.”
La Vân không ngờ Mộng Dao lại lập tức đồng ý.
Khóe môi Mộng Dao hơi cong lên, nở nụ cười yêu kiều: “Nếu như mọi người đều chất vấn chuyện này thì ta sẽ cho mọi người xem một chút vậy”
Nói xong, Mộng Dao giơ chiếc lệnh bài trong tay lên.
Ngay lập tức, lượng áp lực mà Phương Thần phải chịu từ bậc 1 tới bậc 359 hiện ra trước mặt mọi người.
Mọi người xem xong lại thêm một lần chấn động.
Từ bậc 1, Phương Thần đã phải chịu đựng áp lực gấp 10 Lân, sau đó không ngừng tăng lên tới 50 Lân.
Ve sau, trưởng lão trọng tài bị phát giác ra cố ý áp chế Phương Thần, Mộng Dao ra tay, Phương Thần được khôi phục áp lực giống như những người khác.
Hắn càng đi lên cao thì bội số áp lực càng tăng lên.
Cho tới bậc 359 thì áp lực đã là 52 lần.
“Sao có thể?”
La Vân trợn tròn mắt. Hắn ta không ngờ Phương Thần lại thực sự chịu được áp lực lớn như vậy.
Không thể nào! Sao tên phế vật đó có thể làm được điều này.
“Còn aỉ dị nghị gì nữa không?”
Giọng nói của Mộng Dao vang vọng trong đầu mọi người.
Mọi người yên lặng, không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào, Tư Thành Nghiệp lập tức sợ sệt, rụt người vào trong đám đông, không dám nhìn Mộng Dao lấy một Lân.
Mộng Dao tiếp tục nói: “Đây là sức mạnh ý chí thực sự của hắn. Đừng nghĩ các ngươi không làm được thì người khác cũng không làm được. Các ngươi nghĩ mình là thiên tài thật ư? Đại lục này rất lớn, còn có nhiều người thiên tài hơn các ngươi nhiều. Các ngươi nghĩ hắn là phế vật nhưng trong mắt người khác, các ngươi còn thua cả phế vật.”
Rõ ràng câu này là Mộng Dao nói cho mọi người cùng nghe nhưng ai cũng hiểu là nàng đang chỉ gà mắng chó.
Mặt La Vân hết xanh lại đỏ, nối gồ gân xanh, trông đầy hung dữ.
Nhất là khi cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, hắn ta lại càng hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
La Vân không ngờ rằng Mộng Dao lại chẳng buồn nể mặt hắn ta, làm nhục hắn ta như vậy.
“Còn một chuyện nữa.”
Mộng Dao nói tiếp, nàng ấy vừa lên tiếng là mọi người lập tức đổ dồn lại nhìn.
Đôi mắt xinh đẹp của Mộng Dao dịu dàng nhìn về phía Phương Thần, nàng ấy mỉm cười tuyên bố: “Gia gia ta và sư tôn của Phương Thần từng lập hôn ước cho hai ta từ khi còn bé.”
Lời này vừa được nói ra, toàn trường lập tức ồ lên ngạc nhiên.
Phương Thần cũng hơi sững sờ, có chuyện này ư?
Sau đó, hắn nhớ ra lúc trả hôn thư lại cho Lâm Tuyết Nghiên, hình như bên dưới còn có một phong thư khác nữa nhưng lúc đó hắn không có tâm trạng kiểm tra xem đó là gì.
Mộng Dao nói tiếp: “Hiện tại ta tuyên bố, hôn ước của ta và Phương Thần sẽ vẫn được
tiến hành như đã định. Kể từ hôm nay, Phương Thần chính là vị hôn phu của ta, nếu ai còn dám làm nhục hắn thì nghĩa là chống lại ta.”
Xung quanh lập tức trở nên ồn ào.
Vị hôn phu! Trời ạ! Tên Phương Thần này là vị hôn phu của Mộng sư tỷ.
Vô số cặp mắt hâm mộ, ghen ghét, căm hận lập tức dều đổ dồn vào Phương Thần trong lúc hắn còn đang bối rối không biết phải làm sao.
“Chẳng trách hôm nay Mộng sư tỷ lại tới đây, hóa ra là vì Phương Thần.”
“Trời ạ, e là tuyên bố này của Mộng sư tỷ sẽ gây chấn động toàn Thần Đông Vực mất thôi”
Sắc mặt La Ngạo vô cùng hung dữ, ánh mắt hắn ta nhìn Phương Thần như thể chỉ hận không thể nuốt sống đối phương.
La Ngạo gào lên: “Mộng sư tỷ, ngươi, ngươi, ngươi nói là tên phế vật Phương Thần đó là bạn trai của ngươi hả? Chuyện này, chuyện này sao có thể như vậy được? Tên phế vật đó không xứng với sư tỷ.”
La Vân cũng không tin nổi: “Mộng sư tỷ, Phương Thần chỉ là một tên phế vật thôi, hắn
làm gì có chỗ nào xứng với sư tỷ chứ”
“Không thể nào. Có đánh chết ta cũng không tin. Phương Thần chỉ là rác rưởi bị ta vứt bỏ mà thôi. Sao hắn có thể như vậy được? Đúng vậy!” Sắc mặt Tô Uyển Nhỉ khó coi như thể đớp phải phân.
Ánh mắt lạnh giá của Mộng Dao liếc qua La Vân, La Ngạo và Tô Uyển Nhỉ, ba người lập tức im miệng, không dám nói gì nữa.
Mộng Dao cười gằn một tiếng: “Phế vật? Dù là thiên phú hay ý chí, các ngươi đêu chẳng bì bằng hắn. Cứ chờ đấy mà xem, rồi có ngày các ngươi sẽ vô cùng hối hận vì những gì mình đã làm hôm nay.”
Sau đó, nàng ấy nhìn về phía Phương Thần, nở nụ cười dịu dàng và quyến rũ: “Phương ca ca, chúc mừng ngươi tiến vào nội môn.”
Phương Thần nhìn Mộng Dao, ánh mắt dịu dàng: “Cảm ơn.”
Mộng Dao nhoẻn miệng cười, yêu kiều động lòng người.
“Giữa ta và ngươi không cần nói tới hai tiếng cảm ơn.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK