• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Vận may
Cách đó không xa, Lâm Tuyết Nghiên cảm thấy vô cùng lo lắng nhưng nàng ta không tiện đứng ra phản đối trước mặt đông người như vậy.
“Mộng Dao đang nghĩ gì vậy, sao lại đồng ý chứ?”
“Không được! Đợi cuộc khảo hạch của Thất Phong kết thúc, mình phải nói chuyện đàng hoàng với nàng ấy. Tuyệt đối không thể đồng ý chuyện hôn ước này được” Lâm Tuyết Nghiên nghĩ thầm trong lòng.
Sau đó, ánh mắt nàng ta nhìn sang Tô Uyển Nhỉ: “Có lẽ mình có thể khai thác được chuyện gì đó về Phương Thần từ chỗ nàng ta.”
Cuộc khảo hạch của Thất Phong vẫn còn đang diễn ra, vòng ba của cuộc khảo hạch bắt đầu sau tin tức chấn động này.
Mộng Dao nói: “Qua được vòng thứ hai thì coi như đã chính thức gia nhập nội môn rồi, thử thách thứ ba này có thể chọn tham gia hoặc không, nếu ai không tham gia thì mời bước ra.”
Tổng cộng có 86 đệ tử qua được vòng hai.
La Ngạo bước tới chỗ Phương Thần thì thầm: “Đồ chó đẻ, ta khuyên ngươi nên đi khỏi
đây đi. Nếu ngươi gặp phải ta trên võ đài, nhất định ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
“ở trên võ đài, hạng chó đẻ chỉ biến trốn sau lưng đàn bà như ngươi sẽ chết chắc.”
Trông thì có vẻ như La Ngạo đang uy hiếp Phương Thần không tham gia vòng ba nhưng thực ra là đang kích hắn, để hắn nóng máu.
Chỉ cần Phương Thần bước lên võ đài thì La Ngạo có cả trăm cách để giết chết Phương Thần.
Phương Thần nhìn La Ngạo, hiểu thấu ý đồ của hắn ta.
Hắn cười khẩy một tiếng: “Phép khích tướng à? Ngươi không cần phải rắc rối vậy đâu, nếu gặp nhau, chưa biết chắc ai là người phải chết đâu.”
La Ngạo liên tục làm nhục hắn hết Lân này tới lần khác khiến hắn rất tức giận.
Đối phương mong muốn giết hắn, hắn không phải không muốn.
Thấy Phương Thần đã mắc câu, La Ngạo cười: ‘Vậy thì cứ xem thử xem, đừng để bị loại sớm quá đây. Mà cũng chẳng sao, dù ngươi có bị loại thì ta cũng vẫn sẽ giết ngươi. Hạng chó đẻ như ngươi không xứng với Mộng sư tỷ.”
Cuối cùng, trong số 86 người, có 21 người chọn không tham gia.
Hoặc là bọn họ không hứng thú với vòng này hoặc là đã hao tốn quá nhiều sức lực ở vòng hai nên buộc phải bỏ vòng đấu võ đài thứ ba.
Cuối cùng, chỉ có 65 người tham gia vòng thứ ba.
Mộng Dao không hề bất ngờ khi thấy Phương Thần vẫn tiếp tục tham gia, nàng ấy tuyên bố: “Nếu không còn ai bước ra ngoài nữa thì vòng đấu võ đài xin phép bắt đầu. Lần đầu võ đài này áp dụng quy tắc đấu loại trực tiếp, do số người tham gia là số lẻ nên sẽ có một người nhận được phiếu trắng.”
“Giờ xỉn hãy bắt đầu rút thăm.”
Mọi người lũ lượt bước tới xếp hàng, rút thăm.
Phương Thần rút thăm xong, nhìn số của mình, số 1, không tồi.
Đợi mọi người bốc thăm xong, Mộng Dao nói: “Hiện tại bắt đầu đấu võ đài, phiếu trắng lần này là số 1, không biết ai là người bốc được phiếu trắng?”
“Ai mà may mắn vậy nhỉ?1
“Mẹ nó! Ta là số 2”
Mọi người tò mò nhìn quanh, muốn xem thử xem ai là số 1.
Ban đầu Phương Thần ngẩn người, sau đó hắn chậm rãi giơ lá thăm lên: “Ta, ta là số 1”
Nháy mắt, mọi người đổ dồn lại nhìn Phương Thần.
Thấy đối phương là Phương Thần, mọi người đều ngẩn ra. người.
“Lại là hắn?”
“Tên này may mắn vậy sao?”
“Không phải là Mộng sư tỷ cố ý đây chứ?”
“Chớ nói lung tung, phiếu trắng là do các trưởng lão trên đài cùng quyết định, không phải do một người chọn.”
Mộng Dao cũng hơi ngạc nhiên nhưng nàng không hề giúp Phương Thần, phiếu trắng này là do một trưởng lão đề xuất, các trưởng lão khác không có ý kiến gì nên mới chọn nó, chỉ có thể nói rằng vận may của Phương Thần thực sự khá tốt.
“Thật may mắn nhưng như vậy cũng tốt, xác suất gặp được hắn ở trận sau lại cao hơn fôỉ”
La Ngạo không hề để tâm, cho dù Phương Thần vào tới vòng mấy thì cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Mộng Dao hoàn hồn tuyên bố: ‘Vậy đệ tử này sẽ được phiếu trắng ở vòng đầu tiên, không cần tham gia đấu loại.”
“Những người khác lần lượt lên võ đài thi đấu, số 2 đấu với số 3, cứ thế tiến hành luận võ.”
Mọi người dều nhìn Phương Thần bằng ánh mắt hâm mộ nhưng không mấy ai để tâm, chỉ có thể nói là hắn may mắn mà thôi.
Sau đó, vòng đấu võ đài bắt đầu.
Quảng trường võ đài có tổng cộng 10 võ đài, mỗi lượt tiến hành đồng thời 10 trận.
Phương Thần không hề đứng không, hắn chạy đi xem cách chiến đấu của những vị đồng môn sử dụng kiếm, cố gắng quan sát cách thức của bọn họ để ngộ đạo.
Thế nhưng, điều làm hắn thất vọng là kiếm đạo của các đồng môn này khá thô sơ, chỉ vừa mới học bập bẹ, không có nhiều điều đáng để học hỏi.
Hắn quên mất rằng, mình là người ngộ ra Đạo văn chữ Kiếm, dù những đệ tử kia có thiên phú cỡ nào cũng không thể so với tên yêu
nghiệt như hắn.
Vòng so tài này nhanh chóng kết thúc, sau một nén nhang, tất cả các trận đấu đều đã xong.
Cuối cùng, 65 người loại còn 33 người vào vòng trong.
Mộng Dao chu đáo cho mọi người nửa canh giờ để nghỉ ngơi hoặc chữa trị vết thương, sau khi hết giờ, nàng ấy tuyên bố: “Giờ sẽ bắt đầu rút thăm vòng so tài thứ hai, lần này vẫn có phiếu trắng.”
Vòng hai lại xáo trộn rút thăm lại từ đầu để đê phòng có người thông đồng với nhau dàn xếp tỷ số.
Mọi người rút thăm lại, Phương Thần cũng vậy.
Lần này, hắn rút được số 33 nên vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa hưng phấn.
“Cuối cùng cũng có thể lên võ đài fôi.”
Phương Thần nóng lòng muốn tỷ thí, đây là lần đầu tiên hắn tham gia đấu võ đài kể từ khi hồi phục.
Mộng Dao và các vị trưởng lão thương lượng xong, sau đó công bố phiếu trắng của vòng hai.
‘Vòng hai vẫn có phiếu trắng, sau khi thảo luận, các trưởng lão quyết định phiếu trắng của vòng này là số 33.” Mộng Dao công bố.
“Ai là số cuối vậy?” Mọi người lại nhìn quanh.
Thế nhưng không ai nhìn về phía Phương Thần, dù sao may mắn một lần là đã đủ lắm rồi, sao có thể ăn may tận hai lần chứ?
Thế nhưng bọn họ không hề phát hiện ra sắc mặt Phương Thần đầy sửng sốt, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Tiêu rồi, chuyến này thì không giải thích nổi rồi.
Một thiếu niên đứng bên cạnh hắn tình cờ nhìn thấy số thăm của hắn, lập tức la lên: “Chính là hắn.”
Tất cả mọi người đều đổ dồn lại nhìn Phương Thần, thấy người đó là Phương Thần, ai cũng ngạc nhiên.
“Lại là hắn.”
“Lừa nhau phải không.”
“Nhưng đúng là hắn đang cầm số 33.”
“Ôi trời ơi… Thế này là thế nào?”
Mọi người dều nhìn Phương Thần chằm
chằm, vừa hâm mộ vừa ghen ghét, căm hận, đủ mọi loại ánh mắt, gì cũng có.
Phương Thần hơi ngại ngùng, vốn dĩ hắn nghĩ là mình sẽ được thỉ đấu, không ngờ lại bốc được phiếu trắng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộng Dao cũng lộ vẻ không tin nổi, nàng ấy thực sự không hề giúp Phương Thần.
Nhưng ánh mắt của mọi người dều rất bất thường, có đánh chết cũng không ai tin.
Mộng Dao chỉ còn biết cười khổ, không giải thích gì.
Bởi vì chuyện kiểu này càng giải thích thì lại càng chẳng aỉ thèm tin.
“Hừ, để ta xem xem ngươi còn có thể bốc được phiếu trắng bao nhiêu lần nữa.” Lần này, ngay cả sắc mặt La Ngạo cũng trở nên lạnh giá, trong lòng hắn ta ngập tràn ghen tuông, sát ý với Phương Thần càng thêm rõ nét.
“Không ngờ tên chó đẻ này lại may mắn như thế. Nhất định là con khốn kia giở trò. Chắc chắn là vậy rồi.”
Tô Uyển Nhi tức đỏ mắt! Trong lòng vô cùng ghen ghét.
Tại sao nàng ta thì bị loại còn Phương
Thần lại dê dàng vào vòng trong như vậy.
Rõ ràng Phương Thần chỉ là một tên thối bị nàng ta vứt bỏ mà thôi. Có đánh chết nàng ta cũng không tin Phương Thần lại may mắn tới vậy. Chắc chắn là Mộng Dao lén giở trò.
Không chỉ mình Tô Uyển Nhỉ nghĩ vậy mà La Vân cũng nghĩ như thế.
“Hừ, tên phế vật bám váy đàn bà.”
La Vân hừ lạnh một tiếng, hắn ta không tin Phương Thần lại may mắn như vậy, chắc chắn là Mộng Dao âm thầm dàn xếp, quả là vô liêm sỉ tột độ.
Hắn ta đã quên mất rằng, ở vòng một, vòng hai, hắn ta đã giúp Tô Uyển Nhi như thế nào, nhằm vào Phương Thần ra sao.
“Ta muốn xem thử xem ngươi còn có thể bốc được phiếu trắng thêm mấy lần nữa.”
Hắn ta nghĩ dù Mộng Dao có giở trò thì cũng phải biết giới hạn, ít nhất sẽ không dám làm quá trắng trợn.
Thế nhưng.
Sau đó, tới vòng 1/16,1/8, Tứ kết, Phương Thần cũng vẫn bốc được phiếu trắng.
Tới tận nước này thì mọi người cũng đã
dần dần không còn phản ứng gì nữa.
ôỉ, có gì đâu, quen rồi là được mà phải không?
Dù bọn họ có muốn trách ông trời bất công tới đâu thì đứng trước thực lực tuyệt đối, đó cũng chỉ còn là trò cười.
Lúc này, bọn họ đều đã tin rằng Mộng Dao đang âm thầm giúp Phương Thần, nhưng vậy thì sao? Mộng sư tỷ muốn giúp hắn, ai dám vạch trần chứ?
Huống hồ, dù bọn họ có muốn vạch trần cũng không có chứng cứ.
Bọn họ không hề biết rằng, hai người đó còn khiếp sợ hơn cả bọn họ.
Phương Thần nhìn Mộng Dao, đôi mắt quyến rũ của Mộng Dao cũng ngập tràn kinh ngạc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau không nói câu nào, cũng không truyền âm nhưng dường như có thể đọc hiểu được lời đối phương muốn nói thông qua ánh mắt vậy.
Phương Thần hỏi không thành tiếng: Chuyện này là ngươi làm à?
Mộng Dao lặng lẽ trả lời: Ta không hề, chính ta cũng không biết chuyện này là thế nào.
Đúng là kỳ lạ. Bọn họ thực sự không hề giở
trò.
“Ha ha ha, ha ha ha.”
Bọn họ đâu biết được rằng, trên một ngọn núi cách địa điểm thi đấu một trăm dặm, có một vị trung niên gầy gò, ăn mặc lôi thôi, râu mọc lởm chởm đang cười vỡ bụng.
Vận may quá đáng của Phương Thần đều là do ônq ta đứnq cách cả trăm dặm tạo ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK