• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 34: Làm đệ tử tạp dịch của phong ta
Chỉ nhìn thấy Phương Thần thỉ triển Lăng Lệ Ma Kiếm Quyết của mình, một bước giẫm ngang trời, trong nháy mắt đã tới phía sau tên sát thủ, chém tới một kiếm.
Ngay lập tức đầu người rơi xuống đất, máu phun ra tựa như cột nước!
Tiếp theo hắn bước ngang mấy bước, sự cường đại của thân thể Kiếm Ma bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, nhanh chóng đuổi theo sau một tên khác!
“Ta liều mạng với ngươi!”
Tên sát thủ không ngờ tốc độ của Phương Thần lại nhanh như vậy! Gã biết mình không thể chạy thoát nên nổi giận gầm lên một tiếng, lao về phía Phương Thần!
Phương Thần cười khẩy, thỉ triển Hồn Thiên Ma Nhãn, Lăng Lệ Ma Kiếm Quyết bạo phát! Hai nhát kiếm chém tới liên tiếp, tên sát thủ không thể ngăn cản đã bị chém lìa hai tay!
Nhưng Phương Thần lại không giết gã, mà giẫm gã dưới chân, lạnh lùng hỏi: “Là ai đã phái các ngươi tới đây? Các ngươi là ai?”
Kẻ nọ đã bị chặt đứt hai tay, thần sắc dữ
tợn, nhìn Phương Thần bằng ánh mắt căm hận!
“Nói cho ngươi biết cũng không sao! Bọn ta chính là Thiên Lý Ảnh Sát, có người đã bỏ tiền ra để mua mạng của ngươi. Ve phần ai đã bỏ tiền ra, cả đời này ngươi cũng đừng hòng biết!”
Gã cười vô cùng dữ tợn, sau đó phun ra một ngụm máu đen, chết ngay tại chỗ!
Phương Thần khẽ cau mày, trong miệng kẻ này có độc dược, thế mà gã lại nhất quyết nuốt xuống.
“Thiên Lý Ảnh Sát!”
Phương Thần khẽ nhíu mày.
Thiên Lý Ảnh Sát là một trong ba tổ chức sát thủ hàng đầu của Thần Đông Vực, thế lực cực kỳ khổng lồ, chuyên môn đi ám sát, là một thế lực chỉ nhận tiền không nhận người.
Tố chức này rất bí an, vô ảnh vô hình, không ai biết người đứng đầu tổ chức là ai hoặc trụ sở chính ở đâu.
“Hiện tại, kẻ phái người đỉ ám sát ta chắc chắn là có La Vân, Vu Nguyên Văn và cả Dịch Thiên Vũ mà ta đã đắc tội trước đó. Nhưng người có nhiều khả năng nhất chính là La Vân, dù sao hắn và ta là có thù hận sâu sắc nhất.”
Phương Thần hơi nheo mắt, cười khẩy:
“Thú vị đấy!”
Sau khi liếc nhìn thi thể, hắn bỏ đi thẳng luôn.
Lúc này trời đã rất tối, khỉ Phương Thần quay trở lại thánh điện của Phong thứ bảy, hắn thấy lão Ông đang chờ mình ở trước chủ điện.
Phương Thần hỏi: “ông gia gia, đã muộn thế này rồi, sao ngài còn chưa đỉ nghỉ ngơi?”
Khỉ nhìn thấy Phương Thần quay về, vẻ mệt mỏi của lão ông lập tức biến mất.
Lão khẩn trương nói: “Tiểu thiếu gia, không ổn rồi, ngài vừa rời đỉ không lâu thì đã có một đám người tới, bảo ngài đi ra ngoài!”
“Một đám người?” Phương Thần khẽ nhíu mày: “Sư nương không sao chứ?”
Lão Ông lắc đầu: “Tiểu thư không sao. Đám người kia thấy ngài vẫn không xuất hiện, vốn định xông vào, cũng may lúc này có một vị trưởng lão của Thiên Vũ Thần Tông xuất hiện quát lui bọn chúng, bọn chúng mới không dám làm càn”
Phương Thần nghe vậy mới thấy hơi yên lòng.
Nhưng sau đó hắn khẽ cau mày: “Trưởng
lão của Thiên Vũ Thần Tông?”
Đáng lẽ Phong thứ bảy không có trưởng lão mới đúng, dù gì nơi này đã bị vứt bỏ từ lâu rồi.
Nhưng hắn cũng không có suy nghĩ kỹ có lẽ vị trưởng lão kia chỉ đi ngang qua mà thôi.
Hắn nói: /zVậy hôm nay chúng còn đến không?”
Lão Ông nói: “Bọn chúng biết ngài không ở đây nên có người bỏ đi, cũng có người dự định chờ ngài về. Nhưng mấy ngày nay có nhiều người đã bắt đầu lục tục bỏ đỉ, cũng có một người rất cứng đầu, ngày nào cũng đến, buổi tối mới quay về.”
“Ta biết rồi”
Phương Thần nói: “ông gia gia, ngài đỉ nghỉ ngơi đi, ta sẽ xử lý chuyện này.”
“Tiểu thiếu gia, ngài nhất định phải can thận, những kẻ đó đều có thực lực rất mạnh.” Lão Ông lo lắng nói.
“Yên tâm.” Phương Thần tỏ vẻ mình sẽ cẩn thận, lúc này lão ông mới trở về gian phòng của mình để nghỉ ngơi.
Nhưng sau khi lão ông rời đi, sắc mặt của Phương Thần cũng trở nên u ám.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những kẻ này đến là vì chuyện giữa hắn và Mộng Dao.
“Ta rất muốn xem là kẻ nào muốn đến gây rối”
Đêm nay hắn không định trở về phòng tu luyện mà đi đến ngoài cửa của thánh điện, vừa tu luyện Láng Lệ Ma Kiếm Quyết, vừa đợi kẻ nọ đến.
Sáng sớm hôm sau, toàn thân Phương Thần ướt đẫm mồ hôi, chậm rãi thu hồi Hắc Minh Kiếm trong tay.
Lăng Lệ Ma Kiếm Quyết đã đạt tới ctầng thứ ba, cả chiêu thức và uy lực đêu tăng lên rất nhiều.
Phương Thần ước tính, với thực lực hiện tại của mình cộng với thân thể Kiếm Ma, chiến đấu với một Hậu Thiên Cảnh tầng ba cũng không có vấn dề gì.
Nhưng như vậy còn chưa đủ, Phương Thần cảm thấy sức công kích của mình quá đơn độc.
Nếu hắn muốn trong ba tháng ngắn ngủi này đánh bại La Vân, không thể chỉ có Lăng Lệ Ma Kiếm Quyết mà cần phải nắm giữ được công pháp thần thông khác.
Phương Thần suy nghĩ suốt đêm, thật ra
hắn đã nghĩ ra được cách có thể khiến thực lực của mình tăng lên nhanh chóng chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi này.
Đó là nhục thân đạo và tinh thần đạo.
Sau khỉ đến Hậu Thiên Cảnh, có hai con đường để đi.
Là đạo tu và thể tu.
Đạo tu chính là tu đạo, tu tinh thần lực.
Còn thể tu chính là đi theo con đường nhục thân đạo, các cảnh giới của nó được chia thành: Thối thể, rèn cốt, tẩy tuỷ, dịch kinh, kim thân, thần lực, thiên thể, thiên sơn.
Thối thể chính là nhắm ngay Tụ Linh Cảnh, dựa vào nó mà đi lên.
Thông thường con đường này được chọn bởi vì đạo tu không thể ngộ ra Đạo Văn, cả đời chỉ có thể dừng lại ở Chu Nguyên Cảnh.
Nhưng điều này không có nghĩa là nhục thân đạo yếu, ngược lại hắn rất mạnh, người cùng cảnh giới không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng nghèo nàn văn chương mà gỉỏi võ thì luyện thể là điều cực kỳ tiêu hao tài nguyên, dù sao khi đang tu luyện nhục thân đã tiêu hao rất nhiều rồi, hơn nữa nhất định sẽ có tổn thương.
Nếu không có thiên tài địa bảo mà muốn nhục thân đạo thì có thể nói là si tâm vọng tưởng.
Ngoài ra, ở giai đoạn sau của nhục thân đạo sẽ yếu hơn so với đạo tu khi ngang bằng cảnh giới, cũng khiến rất nhiều người từ bỏ con đường này.
Nhưng Phương Thần thì khác, thân thể hắn chính là thân thể Kiếm Ma, trời sinh chính là tài nguyên tốt nhất để tu thể.
Ve phần thiên tài địa bảo, dựa vào thân phận khách khanh nhất phẩm hiện giờ của hắn tại phòng đấu giá Vạn Tinh thì không cần lo lắng về giai đoạn trước nữa.
Nghĩ đến đây, Phương Thần tự nói thầm: “Bát Trọng Sơn không chỉ là thánh địa tu luyện mà còn là thánh địa của tu luyện nhục thân. Sau khi giải quyết xong chuyện này, ta sẽ đến Bát Trọng Sơn, đột phá lên Hậu Thiên Cảnh rồi ta sẽ tu nhục thân đạo.”
Đúng lúc này, xa xa phía chân trời xuất hiện một bóng người nhanh chóng tiếp cận nơi này.
Phương Thần lập tức chú ý tới bóng người đang nhanh chóng tới gần, rất nhanh, một nam tử tuấn tú khoảng hai mươi tuổi, đầu trọc đã tới
trước mặt Phương Thần.
Khi nhìn thấy Phương Thần, hai mắt hắn ta sáng lên, vung thanh trường côn trong tay chỉ qua.
“Ngươi là Phương Thần đúng không?” Hắn ta ngạo nghễ hỏi.
Phương Thần gật đầu: “Đúng vậy.”
Nam tử chỉ ngón tay cái vào mình, ngạo nghễ nói: “Ta là Cương Hổ, thiên tài hàng đầu của thế hệ trẻ Phong thứ ba! Hậu Thiên Cảnh tầng hai, đã hiểu được một chút đại đạo chi vận, khi hiểu được Đạo Văn, có hy vọng nhập Tiên Thiên Cảnh”
“Chỉ có người ưu tú như ta mới xứng đôi với Mộng sư tỷ! Hiện tại ta lệnh cho ngươi lập tức huỷ hôn với Mộng sư tỷ!”
Đại đạo chi vận, đó chính là hiểu được điềm báo của Đạo Văn, không phải ai cũng có thể ngộ được chỉ trong nháy mắt như Phương Thần.
Có thể nói, Đạo Văn rất khó ngộ, đã khiến 80% tu sĩ từ bỏ giấc mộng tu đạo.
Mà một Hậu Thiên Cảnh có thể ngộ ra được một tia đại đạo chi vận đã rất tuyệt vời rồi.
Phương Thần hơi nheo mắt lại: “Nếu ta nói
không thì sao?’
Cương Hổ nghe vậy cũng không bất ngờ, hắn ta vung thanh trường côn trong tay lên, quát: ‘Vậy thì quyết đấu đi! Ta thắng thì ngươi phải từ hôn ngay! Lập tức rời xa Mộng sư tỷ!”
Phương Thần nói: “Ta là một Tụ Lỉnh đỉnh phong, mà ngươi là Hậu Thiên Cảnh tầng hai, ngươi không biết như thế là ức hiếp người khác sao?”
“Tụ Lỉnh đỉnh phong?”
Cương Hổ sửng sốt một lúc, sau đó hắn ta mới chú ý tới, đúng là tu vi của Phương Thần chỉ gần với Tụ Linh Cảnh mà thôi.
“Tại sao ngươi lại yếu như vậy? Sao Mộng sư tỷ lại để ý đến ngươi được nhỉ? Ngươi yếu như thế, cho dù ta có thắng cũng giống như là ta ức hiếp ngươi rồi” Hắn ta bắt đầu buồn rầu.
Trong lòng Phương Thần cảm thấy rất buồn cười, có lẽ Cương Hổ này cũng có thiên phú, nhưng tính tình quá bộc trực, cho dù kiêu ngạo cũng không phải là hạng người ỷ thế hiếp người.
Nghĩ tớỉ đây, hắn nảy ra một ý.
Nếu kéo tên này vào Phong thứ bảy, chẳng phải vừa đúng lúc ư?
Muốn phát triển Phong thứ bảy, không thể chỉ có một mình hắn, hơn nữa hắn thường xuyên rời khỏi Phong thứ bảy, phải giữ lại một người ở trong này bảo vệ sư nương và ông gia gia.
Nghĩ đến đây, hắn nói: “Ta có thể đồng ý với lời khiêu chiến của ngươi, nhưng nếu ta thắng, ngươi tính thế nào?”
“Không thể nào!” Cương Hổ tự tin nói: “Ta nhất định sẽ không thua!”
“Nếu đã quyết đấu thì sẽ có thắng có thua. Nếu ta thắng mà chẳng được gì thì tại sao ta phải quyết đấu với ngươi chứ?” Phương Thần hỏi.
“Cũng phải”
Mặc dù Cương Hổ cảm thấy mình sẽ không thua nhưng hắn ta cảm thấy hắn nói vậy cũng có lý.
Hắn ta hỏi: ‘Vậy ngươi nói đỉ, nếu ngươi thắng, ngươi muốn ta làm gì?”
Thật ra hắn ta là người phóng khoáng và thẳng thắn, nếu không Phương Thần đã rời đi mấy ngày, những người khác cũng đã bỏ đi, chỉ có hắn ta là ngoan cố ở lại nơi này.
Phương Thần hơi nhếch khóe miệng, nói:
“Nếu như ta thắng, ngươi phải gia nhập Phong thứ bảy, làm đệ tử tạp dịch cho phonq của ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK