• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 42: Tiến vào thế giới mớí
Trong khoảnh khắc này, Khiên Sát Ma tựa hồ như có cảm giác có một vị thần ma đang đứng trước mặt khinh rẻ nó!
Nếu như nó dám có một chút ý niệm phản kháng thì nó sẽ ngay lập tức bị nghiền nát như kiến!
Khiên Sát Ma lập tức mất đi dũng khí phản kháng, ngoan ngoãn đầu hàng Phương Thần.
Phương Thần thấy vậy cũng mỉm cười.
Nhưng anh hiểu rằng dù Khiên Sát Ma nhận chủ thì bất cứ lúc nào nó cũng có thể phản phệ, vì vậy hắn vẫn phải cẩn thận hơn một chút.
Hắn có thể giúp nó phát triển nhưng không được vượt quá thực lực của bản thân, nếu không thì nó nhất định sẽ hấp thụ chủ nhân.
Hắn cầm Khiên Sát Ma trong tay, cảm ứng thần thông của nó.
Một lần cảm ứng khiến cho hắn vui sướng, Khiên Sát Ma không chỉ có lực phòng ngự cường đại mà còn có thế hấp thụ thần thông của người khác, chuyến hóa thành lực công kích của mình.
Có thể nói, vật trong tay Phương Thần có thể vừa tấn công vừa phòng thủ.
“Có tấm khiên này thì ít nhất trong hành trình vào Vạn Vật Giới ta cũng có thêm một con bài
cứu mạng”.
Nghĩ đến hành trình ngày mai đến Vạn Vật Sơn, thần sắc Phương Thần âm lãnh: “Muốn giết ta, vậy ta cũng muốn xem thử rốt cuộc là ai chết ai sống!”
Ngày thứ ba, Phương Thần sau khi nói với sư nương một tiết thì liền đi tới Vạn Vật Giới ở Hữu Tự phong.
Vạn Vật Giới tọa lạc tại một mặt khác của Hữu Tự phong, trên đỉnh có một không gian rộng lớn.
ở giữa không gian rộng lớn có mấy bức tượng hùng vĩ, ở trung tâm những bức tượng có một vết nứt không gian giống như lỗ đen.
Đây chính là lối vào Vạn Vật Giới.
Lúc này hàng ngàn người đã tụ tập bên cạnh quảng trường, có một số người đến đây đế tham gia hành trình vào thế giới mới, nhưng phần lớn những người còn lại chỉ đến để xem náo nhiệt mà thôi.
La Thiên Tiếu đã đến từ lâu, ông ta là người phụ trách đợt thăm dò thế giới mới này.
Lúc này hai mắt ông ta đang khép hờ, giống như đang ngủ say.
Nhưng ngay sau đó, ông ta đột nhiên mở to mắt, khóe miệng nhịn không được mà hơi nhếch
lên: “Cuối cùng cũng đến rồi”.
Chỉ thấy Phương Thần ở nơi xa chậm rãi đi tới, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của mọi người.
“Tạp chủng, ngươi thật sự dám đến!”
Ngay khi Phương Thần đi đến nơi tập trung, một giọng nói âm dương quái khí vang lên.
Phương Thần khẽ cau mày, giọng nói này rat quen thuộc đối với hắn, chính là giọng nói của Tô Uyển Nhi.
Tô Uyển Nhi cười lạnh nhìn hân, giống như đang nhìn một con kiến sắp chết.
“Ngươi là đệ tử ngoại môn, sao lại tới đây?”, Phương Thần hơi nhíu mày, lạnh lùng nói.
Tô Uyển Nhi lộ ra vẻ đắc ý, nói: “Tại sao ta không thế ở đây? Hiện tại ta đã là đệ tử nội môn, tất nhiên có thể ở đây”.
Sau khi bị loại, Tô Uyến Nhi liền dựa vào mối quan hệ với La Vân dễ dàng tiến vào nội môn.
Những chuyện như thế này thường xuyên xảy ra trong tông môn, nhiều nhất cũng chỉ gây ra chút phiền toái mà thôi.
“Tạp chủng, ngươi vất vả chết đi sổng lại mới có thể tiến vào nội môn, nhưng đối với ta mà nói thì vô cùng dễ dàng”, nàng ta khinh miệt nói: “Lần này vào Vạn Vật Giới, ngươi chắc chắn phải chết!”
Nói đến đây, trên mặt nàng liền hiện lên hận ý: “Ngươi yên tâm, chờ ngươi chết rồi thì ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho sư nương”.
Nghe vậy, sắc mặt Phương Thần ngay lập tức trở nên lạnh như băng! Một luồng ma khí đáng sợ lập tức dâng trào khóa chặt Tô Uyển Nhi!
Sư nương chính là vảy ngược của hắn, ai dám động vào bà ấy thì đến chết hắn cũng không buông tha!
Tô Uyển Nhi bị luồng ma khí vừa bộc phát của Phương Thần làm cho kinh hãi, liên tục lui về sau mấy bước, suýt chút nữa còn ngã phịch xuống đất! Chỉ có điều nàng ta đã nhanh chóng được ai đó đỡ lây.
Người đỡ lấy nàng ta là một thanh niên anh tuấn cao chín thước, ước chừng khoảng hai mươi hai tuổi.
Mà đứng phía sau hắn ta còn có một nam một nữ khác, nam tử có dáng người cường tráng diện mạo tục tằng, nữ tử dung mạo tú lệ, yêu mị động lòng người.
Điều khiến Phương Thần hơi cau mày chính là ba người này đều là Hậu Thiên cảnh cấp bảy.
Không chỉ vậy, phía sau còn có hơn năm mươi người đi theo, tất cả đều có ác ý nhìn chằm chằm Phương Thần.
Nếu như Phương Thần suy đoán chính xác thì đám người này chính là phiền phức do La Thiên Tiếu sắp đặt.
“Ngươi chính là Phương Thần?”, thanh niên nhìn chằm chằm Phương Thần, lạnh lùng nói.
Phương Thần không nói, chỉ thản nhiên nhìn hắn.
Thanh niên cười lạnh một tiếng, lại nói: “Thật không biết ngươi lấy đâu ra dũng khí dám đắc tội sư tôn ta, ngươi tận hưởng cho tốt thời gian hiện tại đi, bởi vì đây cũng chính là thời gian cuối cùng của ngươi!”
Sau đó hắn ta chuyển sang truyền âm, nói: “Nhớ kỹ tên của ta, Lạc Tú, chính là người giết ngươi”.
Tráng hán mở miệng trêu tức: “Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu lạy bọn ta và La trưởng lão ba lần thì có lẽ bọn ta còn đế cho ngươi chết sảng khoái. Nhớ kỹ, phải dập đầu với từng người bọn ta!”
Tráng hán tên là Đỗ Thiên Cường.
“Thôi bỏ đi”, nữ tử trưng ra vẻ mặt chán ghét nói: “Loại người hạ đẳng thế này không xứng đáng quỳ trước mặt ta cầu xin tha thứ, xúi quấy lắm”.
Người phụ nữ tên là Bạch Hương Mai, cũng
là một trong những đệ tử của La Thiên Tiếu.
“Bạch sư tỷ nói đúng, loại tạp chủng này không xứng quỳ gối ở trước mặt chúng ta”, Tô Uyển Nhi thấy có nhiều cường giả đứng ở phía sau mình như vậy thì cũng đắc ý hếch mặt lên khinh thường nhìn Phương Thần.
Lạc Tú lại nói: “Nghe nói Thiên Đạo cốt của ngươi đã bị La Vân sư huynh lấy đi? Ha ha, La Vân sư huynh lấy đi Thiên Đạo cổt của ngươi chính là vinh dự của ngươi, ngươi còn dám khiêu khích La Vân sư huynh, đúng là không biết sống chết”.
Bạch Hương Mai cũng khinh miệt nói: “Đúng vậy, một phế vật tạp chủng còn muốn tử chiến cùng La Vân sư huynh, ngươi xứng sao?”
“La Vân sư huynh không giết ngươi thì ngươi còn phải cảm tạ huynh ấy, thế mà ngươi còn dám đứng đây kêu gào, đúng là không biết sống chết”, Đỗ Thiên Cường cũng nói.
“Đúng vậy, đúng là tự mình tìm chết”.
“Lấy đi Thiên Đạo cốt của ngươi chính là vinh dự của ngươi”.
“Một phế vật cũng dám đâc tội La gia”.
Mọi người phía sau đều lần lượt lên tiếng, tất cả đêu nhìn Phương Thần bằng ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
Phương Thần bình tĩnh nhìn bọn họ, sau đó
hắn hơi nhếch khóe miệng, mỉm cười nhìn La Thiên Tiếu, nói: “Không thể không nói, La trưởng lão thật sự rất lợi hại”.
Mọi người sửng sốt một lúc, sau đó lập tức lộ ra vẻ khinh thường.
Hiển nhiên Phương Thần đã từ chối cầu xin tha thứ.
“Sao? Tên tạp chúng này bây giờ mới biết sợ sao? Đã muộn rồi!”, Tô Uyển Nhi khinh thường nhìn Phương Thần, đắc ý nói.
Phương Thần vẫn mỉm cười, nói tiếp: “La trưởng lão nuôi gia súc, thật đúng là con nào cũng nghe lời, con nào cũng ra sức hộ chủ”.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đêu giật mình.
Các đệ tử đang đứng xem kịch hay cũng không khỏi há hổc mồm, Phương Thần đang trắng trợn nhục mạ đám người Lạc Tú là súc sinh.
Đám người Lạc Tú ngay lập tức phẫn nộ, chỉ hận không thể động thủ với hắn ngay bây giờ!
“Lá gan của ngươi lớn lắm!”, Đỗ Thiên Cường giận dữ gầm lên.
Những người khác cũng tức giận nhìn Phương Thần, rất muốn chém hắn thành tám khúc.
Nhưng đứng trước lửa giận của mọi người,
sắc mặt của Phương Thần vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.
“Được rồi”.
La Thiên Tiếu cuối cùng cũng lên tiếng: “Không cần tranh cãi với người sắp chết sau khi đi vào thì muốn làm gì thì làm. Nhớ kỹ, khi chạm trán không được giết yêu thú ngay lập tức, vì bên trong có thể sẽ xuất hiện yêu thú mới, phải mố nó ra rồi mới giết”.
Mọi người tất nhiên hiếu được ý tứ trong câu nói ngược ngạo của La Thiên Tiếu, đó chính là đừng trực tiếp giết chết Phương Thần, mà phải tra tấn hắn thật nhiều đế cho hắn sống không bằng chết!
Đám người Lạc Tú đêu nhe răng cười dữ tợn nói: “Vâng”.
Tất nhiên Phương Thần cũng hiếu được, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh.
“Phương sư đệ”.
Lúc này Phương Thần cũng nghe được truyền âm của một cô gái khác, cho nên hắn chậm rãi nhìn sang.
Người truyền âm là một cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc áo màu lam nhạt, khuôn mặt trái xoan, xinh đẹp kiều diễm, dùng đôi mắt trong veo nhìn hắn một cái rồi mới lùi lại né tránh.
“Cô là ai?”, Phương Thần cũng truyền âm
hỏi.
Cô gái truyền âm nói: “Đừng nhìn ta, ta là người của Hồng Vân trưởng lão, tên là Hàn Hương Hương. Hồng Vân trưởng lão nói với ta rằng nếu như ngươi tìm thấy ta trong thế giới mới thì ngươi có thế nhờ ta giúp đỡ. Chuyện khác ta làm không được, nhưng giúp cho ngươi bình yên trốn qua một tháng cũng không thành vấn đê”.
Phương Thần chợt bừng tỉnh, trong lòng cảm động.
Hân chỉ mới gặp Hồng Vân trưởng lão một lần mà đối phương vẫn một mực giúp đỡ hắn.
“Đa tạ Hàn sư tỷ”, hắn truyền âm đáp lại.
Hàn Hương Hương truyền âm nói: “Đây là chuyện nên làm, nhưng hiện tại đừng đế người ta nhìn thấy quan hệ giữa ngươi và ta, nếu không sau khi tiến vào ta cũng có thể bị nhắm tới”.
“Được”.
“Ta sẽ đi vào trung tâm của thế giới mới, chỉ cần ngươi tiến vào trung tâm liền có thế tìm được ta”.
Sau khi truyền âm xong thì Hàn Hương Hương cũng không nói thêm gì nữa mà lặng lẽ biến mất trong đám người.
“Được rồi”.
La Thiên Tiếu nói: “Bây giờ mọi người đêu đã tới rồi, hãy chuẩn bị bước vào thế giới mới. Bây giờ những người tham gia hãy tiến về phía trước”.
Mọi người có mặt lập tức hành động, ngay sau đó có hơn ba trăm người trong số hàng ngàn người bước ra ngoài, trong khi những người khác rút lui sang một bên.
Ba trăm người này chính là đệ tử tiến vào thế giới mới lần này, trong đó có Phương Thần.
La Thiên Tiếu nói: “Lần này nhiệm vụ của các ngươi khi tiến vào thế giới mới chính là thăm dò nó, mỗi người được cung cấp một pháp bảo tự đọc bản đồ. Sau khi tiến vào các ngươi cứ thăm dò toàn bộ bản đồ, thời gian thăm dò là một tháng”.
“Đương nhiên, đã là nhiệm vụ tông môn thì tất nhiên cũng có tưởng thưởng tương xứng. Ai tiến vào sẽ nhận được hai mươi viên linh thạch, ai thăm dò được bản đồ càng chi tiết thì còn được nhận đan dươc cấp ba, Khai Mach Thiên Đan”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK