• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26: Tinh thần lực
ở một nơi khác, trong phòng đấu giá Vạn Tinh của Vũ Thành!
Vu Nguyên Văn lấy viên Ngộ Thiên Đan ra, làm ầm ĩ ở phòng đấu giá Vạn Tỉnh, lập tức thu hút sự chú ý của quản lý phòng đấu giá.
Ban đầu, bọn họ tưởng hắn ta là kẻ tới để kiếm chuyện, nhưng sau khỉ xác định Ngộ Thiên Đan này được mua ở phòng đấu giá của bọn họ thì bọn họ lập tức chú trọng.
Nội các, phòng đấu giá Vạn Tinh.
Ầm!
Vu Nguyên Văn cực kỳ phẫn nộ! Hắn ta chỉ tay vào viên Ngộ Thiên Đan để trên bàn, nói: “Thứ ta tổn tận hai ngàn linh thạch để đấu giá ở chỗ các ngươi lại là hàng giả! Nếu không phải ta có con mắt tỉnh tường thì suýt chút nữa đã bị các ngươi lừa rồi!”
Lúc này, trong các có một ông lão là trưởng lão của phòng đấu giá Vạn Tỉnh.
Thấy Vu Nguyên Văn nổi giận như vậy, ông ta cũng chỉ còn biết gật đầu vâng dạ đầy khách sáo, hơn nữa còn hứa hẹn sẽ cho hắn ta một lời giải thích.
Đúng lúc này, cửa mở ra, một nữ tử bước
vào.
Nữ tử này mặc một chiếc váy dài màu đỏ, mỉm cười đi tới gần. Da trắng như củ ấu vừa gọt vỏ, khóe môi có một nốt ruồi nho nhỏ khiến nụ cười càng thêm quyến rũ, cực kỳ xinh đẹp.
Nữ tử này là Nhạn Xảo Lâm, người phụ trách phòng đấu giá Vạn Tinh.
Vu Nguyên Văn tham lam ngắm nhìn thân hình của Nhạn Xảo Lâm, sau đó lập tức hừ lạnh một tiếng: “Nhạn chưởng quỹ tới rồi đấy à? Tự ngươi xem thử đi, đây là Ngộ Thiên Đan mà hai hôm trước các ngươi đã bán đấu giá! Nếu không phải ta có con mắt tinh tường thì suýt chút nữa đã bị các ngươi lừa rồi! Sao vậy? Giờ phòng đấu giá Vạn Tinh bắt đầu đấu giá cả hàng giả rồi à?”
Nhạn Xảo Lâm nhìn về phía viên Ngộ Thiên Đan đó rồi lại nhìn sang vị trưởng lão kia.
Trưởng lão khẽ gật đầu, tỏ ý đây đúng là đan dược mua ở chỗ bọn họ.
Thấy vậy, Nhạn Xảo Lâm vẫn mỉm cười, ngồi xuống đối diện Vu Nguyên Văn.
Trước hết, nàng ta sai người dâng trà rồi mới mỉm cười nói: “Sao Vu công tử phải nổi giận chứ. Thú thực, trình độ làm giả của viên
đan này nằm ngoài dự đoán của bọn ta, bọn ta cũng là người bị lừa, là người bị hại thôi.”
“Hay là thế này, phòng đấu giá của ta sẽ đền gấp đôi cho ngươi, ngươi thấy sao?”
Mắt Vu Nguyên Văn lóe sáng nhưng sau đó hắn ta lại hừ lạnh một tiếng: “Gì vậy? Nhạn chưởng quỹ nghĩ chỉ gấp đôi mà có thể dàn xếp ổn thỏa chuyện này được à?”
“Vậy ngươi muốn bao nhiêu?”
“ít nhất phải gấp mười! Nếu không ta sẽ công khai chuyện này, đến lúc đó, tiếng tăm của các ngươi sẽ mất hết”
Bị uy hiếp nhưng Nhạn Xảo Lâm vẫn bình tĩnh như trước, nàng ta cầm chén trà trên bàn lên, nhấp một ngụm lỉnh trà rồi mới nói: “Vu công tử, con người sống phải có lòng khoan dung. Ta chỉ có thể đền gấp đôi, nhưng nếu ngươi vẫn kiên quyết muốn gấp mười thì cũng được. Tùy xem ngươi có dám nhận hay không mà thôi.”
Nói tới câu cuối, giọng nàng ta đầy lạnh lùng.
Vu Nguyên Văn rùng mình, hắn ta từng nghe cha nói phòng đấu giá Vạn Tinh có hậu thuẫn rất đáng gờm, không được đắc tội.
Vừa rồi hắn ta chỉ nghĩ tới chuyện kiếm chác chút đỉnh nhân vụ đan giả mà quên mất điều này.
Hắn ta vội ho một tiếng, nói: “Thôi vậy, nể tình các ngươi không cố ý, chuyện này kết thúc ở đây”
Nghe vậy, Nhạn Xảo Lâm nở nụ cười, vẫy tay sai người mang linh thạch tới.
Vu Nguyên Văn vô cùng mừng rỡ, thật không ngờ hắn ta lại kiếm ngược lại được một vố hời.
Sau khi nhận linh thạch xong, hắn ta cũng không nán lại nơi này lâu, lập tức ra về.
“Lại đây.” Nhạn Xảo Lâm nhìn viên đan giả, nói: “Đi điều tra xem ai là người bán viên đan này! Dù có đào sâu ba thước đất cũng phải tìm cho ra! Dám lừa phòng đấu giá Vạn Tinh thì nhất định phải xẻ hắn ta ra thành tám mảnh!”
Nói xong, sắc mặt nàng ta trở nên u ám.
Nhận phải hàng giả mà không phát hiện ra quả là một chuyện vô cùng nhục nhã đối với nàng ta.
‘Vâng!” Trưởng lão nhện lệnh định lui ra ngoài đi điều tra.
“Chờ một chút!” Nhạn Xảo Lâm nghĩ tới
một chuyện, nói tiếp: “Sai người đỉ điều tra xem ai là người phát hiện ra viên đan này là giả.”
“Trình độ làm giả của viên đan này gần như không thua gì hàng thật, từ mùi hương, màu sắc cho tới hình thái đêu không hề có bất kỳ dấu hiệu nào, ngay cả giám định sư của phòng đấu giá của ta cũng bị lừa. Người có thể nhìn ra viên đan này là giả chắc chắn không phải dạng vừa, nếu hắn chịu làm việc cho phòng đấu giá của ta thì ắt hẳn sau này sẽ không còn xảy ra chuyện như thế này nữa.”
“Chưởng quỹ, chẳng phải vừa rồi Vu công tử nói là hắn ta tự phát hiện ra đấy ư?” Trưởng lão thắc mắc hỏi.
“Chỉ với chút bản lĩnh ấy á hả? Nếu như hắn ta thực sự nhìn ra được thì đã chẳng đợi tới tận hôm nay mới đến.” Nhạn Xảo Lâm tỏ ý xem thường, nàng ta thực sự hiểu rất rõ về Vu Nguyên Văn.
‘Vâng!” Trưởng lão nhận lệnh đi ra ngoài thu xếp.
Ngón tay ngọc của Nhạn Xảo Lâm nhẹ nhàng cầm lấy viên đan giả: “Thật tò mò, không biết là nhân vật như thế nào mà lại có thể phát hiện ra nó là giả”
Sau khi trở về phủ, Phương Thần lập tức
báo tin mừng cho sư nương biết mình là người đứng đầu khảo hạch, được vào nội môn Phong thứ bảy.
Thu Mai thấy vậy hết sức mừng rỡ, chuẩn bị hẳn một bàn thức ăn ngon.
Ăn xong cơm tối, Phương Thần trở về phòng.
Hôm nay, lúc trèo thang Thông Thiên, hắn đã hấp thụ một giọt máu Kiếm Ma.
Giọt máu này không được dùng cho nhục thân, tu vi hay Thiên Đạo Ma cốt mà là bị ý chí lực hấp thu.
Ý chí lực còn có một tên gọi khác là tinh thần lực.
Tinh thần lực cực kỳ quan trọng với tu sĩ, nhất là luyện đan sư, luyện khí sư, trận pháp sư và thần văn sư.
Thậm chí có thể dùng tinh thần lực để tấn công, giết người vô hình, chẳng hạn như thần thông Hồn Thiên Ma Nhãn của Phương Thần cũng dựa vào sức mạnh của tinh thần lực.
Sở dĩ bọn La Vân, Mộng Dao có thể truyền âm cũng là nhờ tinh thần lực.
Thế nhưng phải lên tới Hậu Thiên Cảnh mới có thể có tinh thần lực, còn ở giai đoạn Tụ
Linh Cảnh thì không thể tu tập.
Nhưng!
Máu Kiếm Ma thật vượt ngoài sức tưởng tượng! Sau khí thức hải của hắn hấp thu giọt máu này, dù đang là Tụ Linh Cảnh nhưng hắn vẫn có tinh thần lực.
Đây cũng là điểm mạnh của Kiếm Ma Thượng cổ!
Hiện nay, tỉnh thần lực của Phương Thần thậm chí còn là Hậu Thiên Cảnh tầng một!
Đừng nhìn chỉ vẻn vẹn là tầng một mà coi thường, phải biết rằng phần lớn tu sĩ khi bước vào Hậu Thiên Cảnh đều không thể đạt được tầng một mà phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và tỉnh lực mới đạt được mức này.
Quan trọng nhất là Phương Thần đã có thể bắt đầu tu luyện tinh thần lực, đây là điều mà các tu sĩ Tụ Lỉnh Cảnh khác không dám mơ tới.
Đương nhiên, hiện tại Phương Thần cũng không nóng lòng tu luyện tỉnh thần lực.
Bởi vì tu luyện tinh thần lực cũng cần có tâm pháp, không có tâm pháp thì tốc độ tu luyện cực kỳ chậm.
Hắn lấy một cây lạc linh thảo ra.
“Hiện tạt ta nhất định phải nhanh chóng đột phá lên Hậu Thiên Cảnh, chắc hẳn với năm cây lạc linh thảo này ta có thể dễ dàng lên tới Tụ Lỉnh đỉnh phong trong một thời gian ngắn”
Hắn không chút do dự bỏ một cây lạc lỉnh thảo vào miệng, nhai kỹ rồi nuốt!
Một luồng năng lượng vô cùng tinh khiết lập tức tiến vào trong cơ thể của Phương Thần, được cơ thể hắn hấp thụ!
Một ngày sau, khí tức của Phương Thần đột nhiên tăng mạnh! Không ngờ hắn đã trực tiếp thăng cấp từ Tụ Linh tầng sáu lên tầng sáu đỉnh phong!
Hắn mở mắt ra, sau khi cảm nhận được sự biến đổi của cơ thể, nét mặt hắn lộ rõ sự khó tin!
“Chuyện này! Không ngờ ta lại hấp thụ được toàn bộ dược hiệu của cây lạc lỉnh thảo này!”
Nếu như nói dược lực có mười phần thì người bình thường chỉ có thể hấp thụ được ba phần dược lực của lính thảo.
Bảy phần còn lại đều sẽ được bài tiết ra ngoài qua các huyệt, tiêu tán trong không khí.
Muốn hấp thụ nhiều dược lực hơn thì cách
tốt nhất chính là luyện chế nó thành đan dược.
Thế nhưng, cho dù là đan dược thì hiệu quả hấp thụ cũng chỉ tăng thêm một phần mười mà thôi.
Vậy mà vừa rồi Phương Thần đã hấp thụ toàn bộ mười phần mười dược hiệu của linh thảo! Đây cũng là lý do vì sao mà chỉ dựa vào một cây linh thảo, hắn đã trực tiếp tăng lên tới tầng sáu đỉnh phong!
Hơn nữa, sự thăng cấp này còn cực kỳ vững chắc, không hề khiến căn cơ bị bất ổn!
“Kiếm Ma chỉ thể này quả là ghê gớm! Nếu như ta ăn tiếp thì ngày mai là có thể đột phá lên tầng bảy rồi!”
Nghĩ tới đây, hắn không do dự, lấy tiếp một cây lạc linh thảo nữa ra, tiếp tục tu luyện!
Ngày hôm sau, một luồng hơi thở kỉnh khủng đột nhiên bộc phát! Phương Thần trực tiếp đột phá lên tới tầng bảy!
Hắn mỉm cười khi cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể.
Kể từ khi có Kiếm Ma chi thể hỗ trợ, mỗi lần đột phá đều giúp thực lực của Phương Thần tăng thêm mấy lần!
Bất kể là về thể chất, độ hùng hậu của linh
lực, căn cơ, đan điền hay thức hải, hắn đều mạnh hơn tu sĩ Tụ Linh Cảnh tầng bảy thông thường gấp mấy lần!
Thậm chí hắn có thể đánh một trận với tu sĩ Hậu Thiên Cảnh tầng một, tầng hai bình thường.
Phương Thần rất hài lòng về sự thay đổi của bản thân nhưng hắn không định tu luyện tiếp.
“Hôm nay là ngày thứ ba, đã tới lúc dọn nhà tới Phong thứ bảy báo danh rồi.”
Sau đó, hắn đi ra khỏi phòng.
Khỉ nhìn thấy tình hình trong phủ, hắn khônq khỏi nqẩn nqười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK