Chương 38: Tập sát, phản sát
Sau đó, hắn triệu hồi Hắc Minh kiếm, đặt nó bên cạnh và ngồi khoanh chân trên mặt đất, giả vờ đang tu luyện.
Chung Quan không biết hành tung của mình đã bị Phương Thần phát hiện, khi hắn ta cảm nhận được vị trí của Phương Thần thì liền nở nụ cười hung ác.
“Cuối cùng cũng tìm được ngươi!”
Chỉ thấy hắn cầm trong tay Lưu Ảnh Nhận, im lặng bước đến, âm thầm tiếp cận Phương Thần.
Hắn ta tin với thực lực Hậu Thiên Cảnh cấp 2 của mình thì hoàn toàn có thể lặng yên không một tiếng động mà giết chết Phương Thần ngay tại chồ.
Hắn ta còn chuẩn bị một loại đan dược có thể vô thanh vồ tức hủy thi diệt tích, khiến Phương Thần hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!
Mười trượng! Năm trượng! Ba trượng!
Phương Thần vần ngồi khoanh chân trên mặt đất, tựa hồ như không phát hiện ra Chung Quan đang đến gần.
Cho đến khi khoảng cách chỉ còn hai trượng! Chung Quan hoàn toàn tự tin mình có thế giết chết Phương Thần!
“Đi chết đi!”
Hắn ta dữ tợn cười, dam Lưu Ảnh Nhận trong tay tới! Đâm thẳng vào tim Phương Thần!
Nhưng vào thời khắc quan trọng, thân hình Phương Thần liền bắt đầu chuyển động!
Hắn nhanh chóng rút Hắc Minh kiếm ra chặn lại!
Keng!
Âm thanh sắc bén của lưỡi kiếm va chạm vang lên!
“Chuyện này!”
Chung Quan trừng lớn mắt, không thế tin nổi! Theo lý mà nói, Phương Thần chắc chắn không có khả năng ngăn cản, trừ phi đối phương sớm đã có chuẩn bị!
“Cho dù ngươi đã chuẩn bị trước thì sao! Chẳng qua ngươi chỉ là Tụ Linh cảnh”.
Chung Quan cảm thấy mình vẫn nắm chắc thắng lợi! Dù sao thì hắn ta cũng là Hậu Thiên Cảnh cấp 2!
Nhưng vào lúc này, khí tức của Phương Thần đột ngột bùng nổ! Chính là Hậu Thiên cảnh cấp 1!
“Làm sao có thế!”
Hai ngày trước Phương Thần còn đang ở Tụ Linh Cảnh! Vậy mà bây giờ hắn đã đột phá đến Hậu Thiên Cảnh!
Nhưng sau đó hắn ta lại chế nhạo nói: “Hậu Thiên Cảnh thì sao? Ngươi chẳng qua chỉ mới tiến vào Hậu Thiên Cảnh, sao có thể là đối thủ của ta!”
Vừa dứt lời, hắn ta nhanh chóng chém Lưu Ảnh Nhận xuống! Hắn không quay đầu lại đối phó hắn, muốn giết chết Phương Thần ngay tại chồ!
Nhưng hắn ta đã không chú ý tới, đạo tu của Phương Thần là Hậu Thiên Cảnh cấp 1, còn thể tu thì đã đạt đến Thối Thể cảnh cấp 3!
Cộng thêm thâm thế kiếm ma, cho nên tốc độ của hắn cực nhanh, tốc độ đó không phải là thứ mà người chưa từng luyện thế có thể so sánh được.
Trong nháy mắt Lưu Ảnh Nhận chém xuống, Phương Thần vội vàng xoay người chống đỡ! Đồng thời, linh lực của hắn cũng bùng nổ! Ma kiếm quyết được thi triển một cách sắc bén!
Keng!
Hai bên lại đụng độ một lần nữa! Nhưng lần này Chung Quan đã bị đánh lùi lại mấy bước! Chân của hắn cũng bị chấn động đến mức trở nên vô lực!
“Chuyện này!”
Chung Quan trợn tròn mắt! Đây mà là chiến lực của một kẻ mới vừa tiến vào Hậu Thiên Cảnh sao?
Nhưng Phương Thần cũng không cho đối phương có cơ hội thở dốc! Muốn giết người ở đây thì phải ra tay nhanh gọn! Nếu để ai đó phát hiện ra thì sẽ rất phiền phức!
Hắn trực tiếp mở ra Hồn Thiên Ma Nhãn! sử dụng tinh thần lực đế tấn công!
Chung Quan đột nhiên cảm thâỳđầu óc đau nhức! Linh lực hắn ta vừa mới tụ tập liền tan rã ngay lập tức!
Sau khi đột phá Hậu Thiên cảnh, lực công kích
của Hồn Thiên Ma Nhãn của Phương Thần càng thêm uy lực! Nó có thể khiến cho tu sĩ Hậu Thiên Cảnh sơ kỳ đau đớn khồng thế chịu nổi.
Phương Thần nhanh chóng tiếp cận hắn! Không hề do dự! Một kiếm xẹt qua!
Trên cổ Chung Quan đột nhiên xuất hiện một vết kiếm thật sâu! Đồng thời hắn ta cũng khôi phục tinh thần trở lại! Khi cảm nhận được vết sẹo trên cổ thì trong mắt hắn ta liền tràn đầy sợ hãi, không thể tin được!
Hắn không ngờ Phương Thần lại quyết đoán như vậy! Thậm chí còn không cho hắn cơ hội thở dốc!
“Ngươi! Ngươi sẽ không chết tử tế! Lạc sư huynh sẽ báo thù cho ta!”
Hắn ta dùng chút sức lực cuối cùng để nói những lời này sau đó chết vì kiệt sức.
Phương Thần thần sắc lạnh nhạt lấy Lưu Ảnh Nhận trong tay hắn ta.
“Cấp Hoàng bậc một cũng không tồi”.
Hắn cất Lưu Ảnh Nhận vào túi trữ vật rồi tiếp tục lục lọi trong thi thể.
Phương Thần cũng không có gì ngạc nhiên khi Chung Quan khồng có túi trữ vật dù sao khồng phải ai cũng có túi trữ vật.
Tuy nhiên, hắn vần tìm được mười khối linh thạch và một lọ thuốc.
Khi hắn mở cái bình ra, một mùi khó chịu và ăn
mòn xộc vào mũi hắn.
Phương Thần khẽ cau mày, vội vàng đem nó để cách xa, nhưng không khỏi nhếch khóe miệng lên: “Tịch Diệt Thủy, ta còn đang lo lắng không biết làm sao để hủy thi diệt tích, thế mà tên này đã chuẩn bị sẵn sàng cho ta, thật là biết suy nghĩ cho ta quá”.
Hắn đổ thẳng lọ thuốc lên xác của Chung Quan, thuốc chảy ra lập tức phát ra tiếng xì xì như thể đang nuốt chửng xác chết.
Chỉ trong một nén hương, thân thể Chung Quan đã biến mất không còn dấu vết, tựa như chưa từng xuất hiện trên thế giới này.
“Nơi này không thể tiếp tục tu luyện, phải chuyển đi chỗ khác”.
Sau khi Phương Thần xử lý sạch sẽ dấu vết trận chiến giữa hai người, thì hắn lại tìm được một nơi vắng vẻ khác.
Sau khi xác định xung quanh không có người, Phương Thần khoanh chân ngồi trên mặt đất, bắt đầu luyện thể.
Đầu tiên hắn luyện chế một giọt máu kiếm ma, sau đó đưa linh lực cuồng bạo xung quanh đánh sâu vào thân thể để luyện thế!
Phương pháp tu luyện này cũng vô cùng đau đớn, Phương Thần không chỉ phải chịu đựng năng lượng của giọt máu kiếm ma mà còn phải chịu đựng nỗi đau đớn thống khố khi luyện thể.
Quá trình tuy khó khăn nhưng may mắn là tốc độ
luyện thể diễn ra rất nhanh, cũng không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Thế là Phương Thần đã ở lại núi Bát Trọng trong hai mươi ngày.
Hôm nay khí tức của Phương Thần bồng nhiên dâng trào! Thân thể đã đạt đến Thối Thể Cảnh cấp 7! Sức mạnh đã đạt đến trăm đỉnh lực!
Nhưng Phương Thần lại không mấy hài lòng với điều này.
“Tiêu hao hai giọt máu kiếm ma thì mới có thể đột phá đến Thối Thế cảnh cấp 7, tốc độ này vần có chút chậm”.
Lời nói này của hắn nếu bị người khác nghe được thì nhất định sẽ bị mắng ầm lên!
Mới hai mươi ngày mà ngươi đã đột phá từ Thối Thể Cảnh cấp 3 lên cấp 7, thế mà còn chưa thỏa mãn? Người bình thường phải tu luyện ngày đêm suốt cả năm mới có thể làm được điều đó!
Nhưng Phương Thần vẫn chưa thỏa mãn, hắn biết máu của kiếm ma mạnh đến mức nào, nhưng khi dùng để luyện thể thì dường như không có hiệu quả mây.
“Dùng máu kiếm ma luyện thể xem ra khồng có quá nhiều ích lợi, vần không nên lãng phí, tìm cơ hội mua một ít dược liệu chuyên dụng để luyện thể thì tốt hơn”, hắn thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng điều khiến hắn hài lòng chính là giờ đây mạch thứ hai đã được mở ra một nửa dưới tác động
của năng lượng máu kiếm ma.
Chỉ cần tiếp tục luyện tập thì việc nó được khai mở hoàn toàn chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng Phương Thần phải rời đi, trạng thái hiện tại của hắn đã hoàn toàn bão hòa, không thế tiếp tục hấp thu linh khí.
Nếu tiếp tục ở lại sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thân thế bạn.
“Đã đến lúc quay về, lần sau ta chuẩn bị thêm một ít đan dược luyện thế, tin rằng muốn đột phá đến Đoạn Cốt cảnh cũng không thành vấn đề”.
‘Vê phần máu của kiếm ma, nó vẫn có thế dùng để cải tạo thể chất, tăng lên tu vi, cường hóa tinh thần lực cùng thiên đạo ma cốt,… bây giờ xem ra ba giọt máu kiếm ma còn lại cũng có chút không đủ dùng”.
Khi đi về phía lối ra, hắn vẫn suy nghĩ về cách sử dụng máu của kiếm ma một cách hợp lý để cải thiện bản thân.
Trong khi suy nghĩ, hắn đã rời khỏi núi Bát Trọng.
Sự ra đi của Phương Thần không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, cũng khồng ai có thể nghĩ đến chuyện có người đã bị giết chết ở trong núi Bát Trọng.
Nhưng ngay khi Phương Thần bước ra khỏi núi Bát Trọng, lại có thêm một luồng thần thức khác khóa chặt hắn.
Phương Thần khẽ cau mày, khí tức này cực kỳ cường đại, nhất định là khí tức của một trưởng lão.
Đúng như dự đoán, một người đàn ông trung niên ăn mặc như trưởng lão từ xa đi tới trước mặt Phương Thần chỉ trong vài bước.
Chỉ có điều sắc mặt của người đàn ông trung niên rất âm trầm, tràn đầy ác ý.
“Ngươi là Phương Thần?”, ông ta lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy”, Phương Thần nói.
Người đàn ông trung niên nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Ngươi đã giết La Ngạo?”
Phương Thần lập tức hiếu được đối phương là người của La gia.
“Là ta giết”.
Phương Thần thẳng thắng thừa nhận.
Người đàn ông trung niên không ngờ Phương Thần lại bình tĩnh như vậy, không hề sợ địa vị trưởng bối của mình, liền đột nhiên tức giận cười lớn.
“Được! Hay lắm! Chỉ cần ngươi dám thừa nhận là được!”
“Ngươi hẳn cũng biết mình đã giết người không nên giết!”, ông ta lạnh lùng nói.
“Hắn muốn giết ta thì ta liền giết hắn, sao nào?”, Phương Thần lạnh lùng nói.
“Hắn muốn giết ngươi chính là ngươi đáng bị giết! Thân phận của hắn là gì! Thân phận của ngươi là gì! Ngươi mà xứng cùng hắn tranh đoạt sao?”, người đàn ông trung niên lạnh lùng quát.
Sau đó ông ta lại lạnh lùng nói: “Ta là tiểu thúc của La Ngạo, La Thiên Tiếu! Nếu như ngươi đã giết hắn thì ta sẽ khiến ngươi phải chồn chung!”
“Sao nào? Trưởng lão muốn giết ta ở chồ này sao?”, Phương Thần vẫn bình tĩnh.
La Thiên Tiếu cười lạnh nói: “Tên rác rưởi như ngươi không đáng để ta tự mình ra tay. Bây giờ ta ra lệnh cho ngươi với tư cách một trưỏng lão hạch tâm, trong ba ngày ngươi phải đến Vạn Vật Giới, một trong ba thánh địa lớn! ở đó có một tiểu thế giới vừa mới được mở ra, chúng ta cần đệ tử đi điều tra!”
Các trưởng lão của Thiên Vũ Thần Tòng được chia thành bốn cấp: ngoại môn, nội môn, hạch tâm và nguyên lão.
Các trưởng lão hạch tâm có quyền ra lệnh cho các đệ tử nội môn.
“La trưởng trảo, chuyện này không được rồi”.
Vào lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên.
Phương Thần nhìn lại thì có chút giật mình, bởi vì người lên tiếng chính là Hồng Vân trưởng lão, các chủ của Thần Đan Các, mới chỉ gặp hắn một lần ở nqoai môn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK