• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Kiếm Ma Thượng cổ chính là chúa tể vạn giới
Ông ta hiểu rõ địa vị của Mộng Dao ở nội tông, và đúng là ông ta đã làm những chuyện này thật.
Những chuyện khác không nói, nhưng chắc chắn là ông ta sẽ không giữ nổi vị trí trưởng lão của mình, còn có được ở lại Thiên Vũ Thần Tông hay không thì vẫn chưa chắc.
Ông ta chỉ biết nhìn La Vân bằng ánh mắt khẩn cầu, muốn La Vân giải quyết phiền phức này giúp mình.
Nhưng giờ phút này sắc mặt La Vân lại tối sầm, hắn ta không còn cách nào nữa cả.
Nếu để so với Mộng Dao thì địa vị của hắn ta ở nội tông chả là cái thá gì.
Hắn ta chỉ đành nhắn nhủ trưởng lão trọng tài: “Lúc quay về hãy từ chức trưởng lão, ta sẽ đề cử ông với phụ thân ta, để ông đến La gia của ta với tư cách là trưởng lão khách, bọn ta sẽ không bạc đãi ông.”
Nghe vậy, trưởng lão trọng tài hoàn toàn tuyệt vọng.
Khách của La gia thì làm sao sánh bằng cái ghế trưởng lão của Thiên Vũ Thần Tông,
nhưng ông ta đã đắc tội với Mộng Dao rồi nên chỉ đành nghe theo sự sắp xếp của La Vân mà thôi.
“Nào, giao lệnh bài ra đây.” Mộng Dao nói với giọng lạnh lùng.
Giờ này phút này, Mộng Dao không còn cái vẻ dịu dàng quyến rũ nữa, thay vào đó là nét mặt lạnh đến rợn người cộng với khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta dựng tóc gáy.
Trưởng lão trọng tài không dám do dự, ngoan ngoãn giao lệnh bài cho Mộng Dao.
Mộng Dao cầm lệnh bài, nàng ấy cất cao giọng: “Ta sẽ là người phụ trách cuộc khảo hạch Thất Phong này, ta sẽ khôi phục nguồn áp lực bằng nhau”
Lúc Mộng Dao nói, chiếc lệnh bài phát sáng.
Ngay sau đó, Phương Thần cảm giác áp lực trên lưng mình biến mất trong tích tắc, cơ thể hắn nhẹ bang.
Trái lại với Phương Thần, Tô Uyển Nhi bỗng cảm giác được một nguồn áp lực khổng lồ bao phủ khắp cơ thể.
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tô Uyển Nhi
bị hất bay ra khỏi thang Thông Thiên rồi ngã lăn quay trên đất, nàng ta phun ra mấy ngụm máu tươi, dáng vẻ chật vật vô cùng.
Ngay cả La Ngạo cũng phải kêu lên thành tiếng, nhưng hắn ta vẫn chấp nhận được nguồn áp lực bất ngờ tăng mạnh này.
Cảnh tượng ấy đã khiến mọi người hiểu ra vấn đề.
“Hoá ra Tô Uyển Nhì có thể leo nhanh như vậy là vì nàng ta chịu áp lực nhẹ.”
“Thảo nào, ta cứ thắc mắc mãi, thực lực của Tô Uyển Nhi rất bình thường, tại sao lại đột nhiên mạnh lên như thê’.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Gian lận trong kỳ khảo hạch Thất Phong, thật chẳng ra làm sao.”
Mọi người nhìn Tô Uyển Nhi bằng ánh mắt khinh thường, điều này khiến nàng ta vừa đau lòng, vừa xấu hổ lại vừa giận.
“Phương Thần.”
Nàng ta chỉ biết cúi đầu, nghiến răng nghiến lợì trong âm thầm.
Tất cả đều tại tên khốn nạn Phương Thần. Nếu hắn bị loại sớm hơn chút nữa thì chuyện
nàng ta gian lận sẽ không bị vạch trần, tất cả là tại tên tạp chủng đó.
Khuôn mặt La Vân tối sầm, nhưng hắn ta cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ biết nhìn Phương Thần bằng ánh mắt hiểm độc.
Tất cả là tại con chó tạp chủng này, làm nội tông mất đi một vị đại tướng.
Phương Thần đang đứng trước mũi giáo của bao nhiêu người vẫn kiên định từ đầu chí cuối, hắn chưa từng vui sướng vì áp lực đã giảm bớt mà chỉ tiếp tục tiến về phía trước, cũng không biết là tốc độ đã nhanh hơn bao nhiêu.
La Ngạo cũng biết là cấp độ này sẽ không thể đá Phương Thần ra khỏi thang, vậy nên hắn ta chỉ đành cắn răng và tiếp tục leo về phía trước.
Cho dù không thể khiến Phương Thần bị loại, hắn ta cũng muốn là người đầu tiên bước lên bậc 100. Hắn ta không cho phép tên tạp chủng Phương Thần đặt chân lên đó trước.
Nhưng mà…
Phương Thần leo thang Thông Thiên như người bình thường bước lên bậc cầu thang, còn hắn ta thì lại khó khăn vô cùng.
Tới bậc 87, Phương Thần vượt qua Lâm
Lạc Nhi đang đứng thứ hai.
Tới bậc 92, Phương Thần ngang hàng với La Ngạo.
La Ngạo tuyệt vọng nhận ra một điều, đó là hắn ta vốn không phải đối thủ của Phương Thần.
“Tên nhóc này! Vị trí thứ nhất là của ta, ngoan ngoãn đi sau ta đi, nếu không ta sẽ giết ngươi đây.”
Thấy Phương Thần vượt qua mình, La Ngạo buông những lời thâm độc.
Nhưng Phương Thần không hề có ý định dừng bước mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn La Ngạo một cái, nói một cách hờ hững: “Đồ ngốc.” Rồi đỉ qua hắn ta.
Khuôn mặt La Ngạo xanh mét, đường gân hiện hết lên, hắn ta nhìn Phương Thần với ánh mắt đầy sát ý.
La Ngạo thề, dù thế nào hắn ta cũng sẽ giết chết Phương Thần.
“Tốt nhất là ngươi không dám tham gia khảo hạch vòng ba. Chỉ cần ngươi dám tham gia, ta sẽ chém chết ngươi ngay tại chỗ.” La Ngạo nói mấy lời hung tợn.
Nhưng Phương Thần lại chẳng thèm để
tâm tới, chẳng mấy chốc hắn đã bước lên bậc 100.
Mộng Dao khẽ mỉm cười: “Ta biết chắc chắn hắn sẽ làm được”
Những người khác tỏ vẻ không dám tin.
“Không ngờ ý chí của tên Phương Thần này lại mạnh mẽ tới vậy.”
“Đúng thế, không hề kém cạnh những tu sĩ Hậu Thiên Cảnh bình thường.”
Mà trong lúc mọi người ở đây liên tục kinh ngạc cảm thán, Phương Thần vẫn không dừng lại ở bậc thang thứ 100, hắn tiếp tục leo lên trước.
Mọi người vô cùng sửng sốt, Phương Thần đang định tiếp tục khiêu chiến.
“Tên đó điên rồi à? Chỉ có tu sĩ Hậu Thiên Cảnh mới dám khiêu chiến bậc sau 100.”
“Không lẽ hắn nghĩ bản thân leo lên bậc 100 quá nhẹ nhàng nên muốn lên tới đỉnh đấy à?”
“Áp lực của trăm bậc trước và trăm bậc sau không giống nhau đâu.”
Mọi người đều cho rằng Phương Thần điên thật rồi, nhưng khi bước lên bậc 101, Phương
Thần thật sự cảm nhận được một nguồn áp lực còn kinh khủng hơn trăm tầng vừa nãy gấp năm lần.
Nhưng chỉ gấp năm lần thôi thì có là gì?
Sau khỉ thích nghi được, Phương Thần tiếp tục leo lên trước, ánh mắt hắn vô cùng kiên định.
105.
110.
120.
Khi La Ngạo đặt chân tới bậc 100, Phương Thần đã lên tới bậc 120, hơn nữa hắn vẫn đang tiếp tục leo lên trên.
La Ngạo không cam lòng, hắn ta cảm thấy mình không thể bại trước một tên phế vật như Phương Thần.
Vậy nên La Ngạo không hề dừng lại, hắn ta tiếp tục leo lên trước.
Nhưng khỉ leo đến bậc 115, hắn ta lại tuyệt vọng nhận ra mình không thể cử động nổỉ nữa.
Bấy giờ hắn ta ngẩng đầu lên nhìn, Phương Thần đã leo tới bậc 150.
Áp lực của nơi này gấp mười Lân, nhưng Phương Thần vẫn bước đi kiên định như thế,
hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
Không lâu sau, Phương Thần đã leo tới bậc 200.
Chứng kỉêh cảnh tượng này, mọi người chỉ biết há hốc miệng nhìn.
Áp lực của bậc 200 gấp khoảng hai mươi lần đó.
Nhưng Phương Thần vẫn bước đi một cách kiên định, cơ thể hắn bỗng trũng xuống.
Không nổi nữa sao?
Nhưng ngay giây tiếp theo, Phương Thần lại thẳng eo, tiếp tục bước về phía trước.
Bậc 210.
Bậc 220… 230.
Bậc 250.
Áp lực gấp 30 lần.
Nhưng Phương Thần vẫn tiếp tục leo.
Bậc 300.
Áp lực gấp 40 lần.
vẫn không thể cản bước Phương Thần tiến về phía trước.
Tất cả người xem đứng phía dưới đều ngẩn
tò te, bậc 300 đây. ở những khoá trước, chưa có đệ tử ngoại môn nào đạt tới bậc cao như vậy.
“Rốt cuộc ý chí của Phương Thần mạnh tới mức nào chứ?”
“Bậc 300 rồi mà vẫn tiếp tục leo nữa.”
“Định đâm thủng trời hay sao?”
“Chúa ơi! Rốt cuộc hắn tôi luyện sức mạnh ý chí vững vàng như vậy kiểu chó gì thế?”
Ngay cả Mộng Dao cũng phải nhìn Phương Thần bằng nét mặt khiếp sợ, đôi mắt đẹp sáng như sao, nàng ấy thật sự bị Phương Thần mê hoặc rồi.
“Hắn phải kiên định đến mức nào mới làm được như vậy?”
“Rốt cuộc hắn đã trải qua những gì để có được ý chí như thế?”
Mộng Dao nhớ tới những chuyện mà bản thân và Phương Thần từng trải qua, mặc dù thời gian hai người ở bên nhau cũng không dài, nhưng mỗi lần gặp mặt nàng ấy dều khắc sâu trong lòng.
Không biết có phải vì hai lần giao thoa giữa thân thể túng dục của nàng âỳ và Kiếm Ma chi thể của Phương Thần hay không.
Hoặc là bởi vì Phương Thần đã lựa chọn tôn trọng nàng ấy thay vì tranh thủ chiếm lợi.
Giờ phút này đây, trái tỉm nàng ấy đã rung động.
“Thật ra chuyện thành hôn cũng không phải điều gì xấu.”
“Có lẽ ta nên nghe lời gia gia, thành hôn với hắn cũng không phải lựa chọn tồi”
Những suy nghĩ như vậy xuất hiện trong đầu Mộng Dao.
Phương Thần không hề hay biết suy nghĩ của mọỉ người ở dưới, lúc này hắn đã đi tới tầng ba trăm năm mươi.
Áp lực ở nơi này gấp khoảng nám mươi lần.
Áp lực trên người Phương Thần xuất hiện trước mắt mọi người, giống như trước đó, hắn lại quỳ nửa người trên đất lần nữa.
“Không nổi nữa à?”
Thấy vậy mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bậc 350 đã đủ yêu nghiệt rồi.
E là đến đệ tử nội môn cũng chỉ đạt đến mức này nếu ở giai đoạn hậu kỳ của Hậu Thiên Cảnh trở lên, mà Phương Thần chỉ cách một
khoảng gần thôi.
Mộng Dao cũng bắt đầu căng thẳng: “Không được thì bỏ đỉ, ngươi làm được vậy đã là giỏi lắm fôi.”
Câu nói ấy liên tục hiện trong đầu, nàng ấy sợ Phương Thần sẽ liều mạng leo tiếp.
Phương Thần phun ra một ngụm khí đục, áp lực lúc này khiến hắn nhớ tới sự việc ban nãy.
Nếu không có Mộng Dao thì giờ hắn đã bị áp lực gấp 50 lần đè xuống đất từ lâu rồi, đến sức ngẩng đầu cũng chẳng có ấy.
Không nổi nữa sao?
Không! Nếu ta chịu khuất phục dưới nguồn áp lực này thì có khác gì chịu quỳ dưới chân La Vân?
“A.”
Phương Thần nổi giận gầm lên một tiếng fôỉ từ từ đứng dậy.
Giờ phút này đây, hắn quyết tâm hơn bao giờ hết, không ai có thể lay động được hắn.
Đột nhiên, một giọt máu Kiếm Ma trong đan điền của Phương Thần bỗng bùng nổ, dung hoà khắp cơ thể hắn.
Cả người hắn đỏ tươi, ma khí trong cơ thể dâng cao ngập trời giống như bị nhập ma.
Cùng lúc đó, giọng nói bá đạo khỉ xưa lạỉ vang trong óc hắn: “Đứng dậy. Thượng cổ Kiếm Ma, không được khuất phục.”
Rầm!
Phương Thần đứng thẳng lưng, ngẩng đầu, sự kiên định hiện rõ trong đôi mắt đỏ ngầu.
Giây tiếp theo, hắn nhấc chân tiến về phía trước dưới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi nqườỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK