• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không hay rồi."

Vẻ mặt của Thiên Lão hơi thay đổi, dẫn Lâm Tuyết Nghiên ra khỏi đại sảnh.

Sau đó, một số trận kỳ xuất hiện trong tay ông ta và bắn xung quanh đại sảnh.

Đại sảnh ngay lập tức bị phong ấn. Âm khí bên trong không hề rò rỉ ra ngoài.

Nhưng điều này cũng nhốt Phương Thần và Mộng Dao ở bên trong, bọn họ không nhìn rõ được bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Phương Thần cau mày, thân thể túng dục bùng nổ vượt quá sức tưởng tượng của hắn.

"Cảm giác thật khó chịu. Ta muốn, ta muốn."

Mộng Dao đột nhiên ôm lấy Phương Thần, đôi tay ngọc không ngừng vuốt ve trên lưng hắn. Đồng thời, nàng ấy trực tiếp hôn lên cổ Phương Thần, cái chạm nóng bỏng khiến trái tim Phương Thần run lên, hắn có cảm giác muốn đè Mộng Dao xuống dưới mình.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ đầy đau khổ của Mộng Dao, hắn liền đè nén sự dao động trong lòng.

Dường như cảm nhận được Phương Thần không hợp tác, Mộng Dao khẽ cau mày, vừa phun ra mùi thơm, vừa bắt đầu cởi quần áo bằng hai tay, không ngừng ép cơ thể nóng bỏng và thanh tú của mình vào người Phương Thần.

Khi Phương Thần nhìn thấy phần trên cơ thể của Mộng Dao chỉ còn lại một mảnh đồ lót màu hồng che đi vùng đầy đặn của nàng, mặt hắn đột nhiên đỏ hơn.

Nhìn thân thể mảnh dẻ đã lấm tấm mồ hôi, hắn không khỏi nuốt nước bọt.

Cũng may lý trí của hắn vẫn luôn chiếm giữ thức hải, nên cũng không có mất kiểm soát.

Hắn biết mình không thể tiếp tục như thế này nên nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp dùng hai tay ôm lấy eo Mộng Dao.

"A ưm."

Một tiếng thở dốc cực kỳ quyến rũ đột nhiên vang lên, khiến trái tim Phương Thần rung động.

"Xin lỗi."

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, không do dự nữa, dùng hết sức lực để thúc giục máu của Kiếm Ma còn sót lại trong cơ thể.

Hai nguồn năng lượng ngay lập tức va chạm với nhau, không ngừng tiêu hao năng lượng thuần âm thuần dương của cả hai bên.

Mộng Dao không còn chút sức lực nào nữa, ngã vào trong ngực Phương Thần.

Đồng thời, nàng ấy có thể cảm nhận được cảm giác vô cùng thoải mái trong đan điền của mình lại xuất hiện, khiến nàng ta phát ra những âm thanh thở hổn hển không phù hợp với trẻ con.

Trong lòng Phương Thần cảm thấy thống khổ, giọng nói của Mộng Dao vốn đã có sức quyến rũ, phát ra âm thanh như vậy quả thực là muốn lấy mạng người ta mà.

Cũng may quá trình này không kéo dài bao lâu, gần nửa canh giờ sau, âm hỏa mà Mộng Dao phun ra lại bị dập tắt.

Phương Thần nặng nề thở ra một hơi, trong lòng cười khổ.

Máu của Kiếm Ma trong cơ thể hắn đã được luyện hóa hoàn toàn, nhưng hắn không dám để cơ thể tiêu hóa nguồn năng lượng này, sợ nó không chịu nổi nên giao hết cho Thiên Đạo Ma Cốt.

Hiện tại, ma khí của Thiên Đạo Ma Cốt mạnh đến mức khiến Phương Thần mơ hồ có cảm giác như mình đã ngộ đạo lần nữa.

"Ưm, tại sao lại dừng lại?"

Mộng Dao cũng dần dần tỉnh lại, nàng ấy bất mãn vì cảm giác thoải mái chỉ kéo dài có nửa canh giờ.

Nhưng khi nàng ấy tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Phương Thần, áo trên của nàng đã biến mất, chỉ còn lại chiếc quần lót.

Nét đỏ ửng vừa biến mất đột nhiên lại đỏ lên.

"Ngươi!"

Nàng ấy cho rằng là Phương Thần làm, muốn tát hắn một cái.

Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Phương Thần tái nhợt yếu ớt, nàng mới biết hắn làm vậy là để chữa lành vết thương cho mình.

Nhìn vết hồng trên cổ Phương Thần, tất cả đều là do mình chủ động làm. Đột nhiên mặt nàng ấy càng đỏ hơn, vẻ mặt ngượng ngùng rất quyến rũ động lòng người.

"Cảm ơn ngươi lại cứu ta. Để báo đáp ân cứu mạng của ngươi, ta làm đạo hữu của ngươi có được không?"

Nàng ấy nhìn Phương Thần bằng ánh mắt quyến rũ, ánh mắt có thể lay động vô số đàn ông.

Phương Thần cũng hơi đỏ mặt trước đôi mắt quyến rũ của Mộng Dao, không dám nhìn thẳng.

"Mộng tiểu thư, không có gì đâu. Ta đã hứa sẽ đến chữa bệnh cho ngươi, sao có thể thấy chết không cứu được?" Hắn hoảng loạn nói.

Nhìn thấy Phương Thần bối rối, Mộng Dao bật cười.

Nhưng sau đó nàng ấy bĩu môi, giả vờ tức giận nói: "Không phải đã nói rồi sao? Ta gọi ngươi là Phương ca ca, ngươi gọi ta là Mộng Dao."

"Cái này…"

"Mau gọi đi."

"Mộng, Mộng Dao."

Dưới ánh mắt cảnh cáo của Mộng Dao, cuối cùng Phương Thần đã lựa chọn nhượng bộ.

Mộng Dao hài lòng gật đầu, sau đó nói: "Ừ, lần này nhờ có ngươi mà ta mới có thể sống sót. Dù thế nào đi nữa, ta cũng có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của ngươi."

Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của Mộng Dao đầy vẻ cám dỗ.

Giống như nàng ấy sẽ đồng ý với bất cứ yêu cầu phi đạo đức nào mà Phương Thần đưa ra.

Phương Thần nghe được lời này, trong lòng khẽ động, hắn đang lo không thể vào Tàng Thư Các chọn công pháp. Nếu có Mộng Dao trợ giúp, vậy thì đó không phải sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Thế là hắn nói: "Ta muốn vào Tàng Thư Các."

"Tàng Thư Các?"

Mộng Dao chớp chớp đôi mắt ngấn nước, tưởng mình nghe nhầm.

Phương Thần gật đầu: "Đúng vậy, ta hiện tại chỉ là đệ tử ngoại môn, không có tư cách tiến vào Tàng Thư Các, cho nên ta muốn tiến vào Tàng Thư Các, lựa chọn một công pháp tu luyện."

Sắc mặt Mộng Dao tràn đầy vẻ thất vọng, Phương Thần này thật sự không phải nam nhân mà, một mỹ nữ trước mặt thế này mà lại chọn Tàng Thư Các.

"Được rồi."

Nhưng cuối cùng nàng ấy chỉ có thể đồng ý, sau đó trong tay nàng ấy lóe lên tia sáng, xuất hiện một cái khối lệnh bài mang phong cách cổ xưa, nàng ấy đưa cho Phương Thần.

"Khi đến Tàng Thư Các, ngươi có thể lấy ra tấm lệnh bài này, tiến vào sẽ không có bất kỳ hạn chế nào."

Phương Thần nhận lấy lệnh bài, cảm tạ nói: "Cảm ơn ngươi rất nhiều, chờ đến khi ta có được công pháp như ý muốn, ta sẽ trả lại."

"Không cần đâu."

Mộng Dao vừa mặc quần áo vừa nói: "Những lệnh bài này ta có rất nhiều, ta đã đưa cho ngươi thì ngươi không cần phải trả lại."

"Cái này..."

Phương Thần muốn từ chối, nhưng bị Mộng Dao trừng mắt nhìn hắn nên đành ngậm miệng lại.

Thôi được rồi, không đánh lại cũng không thể trêu chọc, nên nhận thì cứ nhận thôi.

Sau khi Mộng Dao mặc quần áo xong, hai người cùng nhau rời khỏi trận pháp.

Trận pháp này chỉ phong ấn bên ngoài chứ không phong ấn bên trong, là trận pháp thường được các trận pháp sư sử dụng để luyện đan, cho nên không có hạn chế nào đối với hai người họ.

Khi nhìn thấy Mộng Dao nguyên vẹn bước ra ngoài, ngay cả Lâm Tuyết Nghiên vốn luôn lạnh lùng cũng lộ ra vẻ vui mừng ngây ngất.

"Mộng Dao, ngươi không sao chứ?"

Mộng Dao an ủi: "Ta không sao, nhờ có Phương Thần, ta mới may mắn sống sót lần nữa."

Lâm Tuyết Nghiên nhìn Phương Thần, cho dù không tin nhưng nàng ta cũng phải thừa nhận rằng chính Phương Thần đã cứu Mộng Dao.

Đang lúc định cảm ơn thì lại nhìn thấy trên cổ Phương Thần có dấu hôn và vết đỏ, đột nhiên nàng ta ta tức giận: "Ngươi đúng là không thành thật mà, ngươi ở bên trong ăn đậu hũ của Mộng Dao."

Phương Thần lúc này mới nhớ tới vết đỏ trên cổ mình vẫn chưa xử lý xong.

Mặt Mộng Dao cũng đỏ bừng, vội vàng kéo Lâm Tuyết Nghiên nói: "Tuyết Nghiên, đây, đây là lúc Thân thể túng dục của ta nổ tung, hắn thực sự không làm gì ta cả."

Lâm Tuyết Nghiên không tin, nàng ta cảm thấy Phương Thần nhất định là thèm muốn sắc đẹp và địa vị khi đến gần Mộng Dao.

Nhưng nể mặt Phương Thần cứu được Mộng Dao, nàng ta cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng nàng ta lại càng cảnh giác với Phương Thần, càng quyết tâm để Mộng Dao lấy lại hôn thư.

Thiên Lão bước tới, thấy Mộng Dao không sao thì xin lỗi: "Mộng tiểu thư, ta rất xin lỗi. Ta không ngờ viên đan dược này lại có thể gây hại cho ngươi."

Mộng Dao lắc đầu nói: "Thiên Lão tiền bối, ngươi quá khách khí rồi, ngươi cũng chỉ muốn cứu ta thôi."

Thiên Lão thở dài, lắc đầu nói với Lâm Tuyết Nghiên: "Việc này không tính, sau này có chuyện gì cần ta giúp thì cứ nói."

Sau đó ông ta lại nhìn Phương Thần, nói: "Vị tiểu huynh đệ này, ta đã nhìn lầm, hôm nay may mà có tiểu huynh đệ, nếu không danh tiếng của ta đã bị hủy hoại trong phút chốc rồi. Ta nợ ngươi một ân tình, sau này nếu như ngươi đến Thiên Đan Linh Lâu thì có thể tới gặp lão phu, lão phu sẽ có hậu tạ."

Thiên Đan Linh Lâu.

Phương Thần hơi kinh hãi, đây chính là thế lực đệ nhất đan đạo ở Thần Đông Vực. Ngay cả Thiên Vũ Thần Tông cũng phải có ba phần cung kính.

Hắn vội vàng chắp tay nói: "Tiền bối khách sáo quá, đây là việc mà một hậu bối nên làm mà."

Thiên Lão không ở lại lâu nữa mà rời đi sau khi thu hồi trận pháp.

“Vậy ta cũng nên đi rồi.”

Phương Thần cũng nói lời tạm biệt, hắn còn phải đến Tàng Thư Các lựa chọn một công pháp thích hợp.

"Ta sẽ tiễn ngươi đi."

Mộng Dao nói.

Lâm Tuyết Nghiên ngăn nàng ấy lại: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Mộng Dao nói: “Sau khi ta trở về thì nói.”

"Không được." Lâm Tuyết Nghiên nắm lấy tay nàng ấy.

Phương Thần thấy vậy nói: "Không cần đâu, ta có thể tự mình đi. Mộng Dao, ngươi vừa mới khôi phục, cần nghỉ ngơi thật tốt."

Lâm Tuyết Nghiên khẽ cau mày khi nghe Phương Thần gọi tên Mộng Dao.

Sau đó Phương Thần không ở lại nữa mà rời khỏi phủ đệ.

Nhìn Phương Thần rời đi, Mộng Dao có chút luyến tiếc.

Lâm Tuyết Nghiên kéo nàng ấy trở lại phòng và hỏi: "Mộng Dao, ngươi không thể làm bậy làm ẩu đâu, hắn đang theo đuổi ngươi đó. Ngươi xem, vừa rồi hắn gọi ngươi là gì? Gọi thẳng tên ngươi luôn đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK