Lâm Tuyết Nghiên nhìn Mộng Dao với vẻ khó tin.
Mộng Dao cười khanh khanh khách đi tới trước mặt Phương Thần, nói: “Làm quen lại lần nữa, ta tên là Mộng Dao.”
Phương Thần chắp tay nói: “Phương Thần, đệ tử ngoại môn.”
Đôi mắt quyến rũ của Mộng Dao khẽ lay động, giọng nói mê ly: “Ngươi gọi ta là Mộng Dao là được, hay là Mộng Nhi cũng không sao.”
Khi nhắc đến Mộng Nhi, nàng ấy cố ý ghé sát bên tai Phương Thần, giọng nói yêu mị động lòng kích thích tiếng lòng của Phương Thần.
Khuôn mặt Phương Thần lập tức đỏ bừng, hắn vội vàng lùi về sau vài bước, nói: “Vẫn nên gọi ngươi là Mộng Dao đi.”
Nhìn bộ dạng xấu hổ của Phương Thần, Mộng Dao cười càng quyến rũ hơn.
“Vậy được rồi, thế ta sẽ gọi ngươi là Phương ca ca.” Nói xong, nàng ấy còn nháy mắt với Phương Thần.
Phương Thần hơi bất đắc dĩ, Mộng Dao này rõ ràng có ý chơi đùa hắn.
Mộng Dao lại nói: “Đúng rồi, Phương ca ca, ngươi nói ta còn cần tiếp tục chữa trị, vậy mấy ngày nữa ta sẽ tới tìm ngươi nha, ngươi phải đối xử tốt với ta đấy.”
Mấy chữ cuối cùng phối hợp với giọng điệu làm nũng mê người của nàng ấy khiến người ta không nhịn được sự nhộn nhào mơ màng trong lòng.
“Đến lúc đó ta sẽ lại đến nơi này.”
Phương Thần chắp tay hành lễ, không dám tiếp tục ở lại đây nữa, chật vật chạy đi.
Mộng Dao thấy vậy, lại lần nữa cười mê người.
Lâm Tuyết Nghiên bất mãn liếc Mộng Dao một cái, nói: “Mộng Dao, sao ngươi không nhắc đến việc từ hôn?”
Mộng Dao nhìn về hướng cửa lớn nơi Phương Thần biến mất, thấy dáng vẻ tức giận của Lâm Tuyết Nghiên, vội vàng làm nũng: “Ôi, việc này có thể nói bất cứ khi nào mà, không cần sốt ruột.”
“Nhưng cái tên đó là kẻ biến thái. Sàm sỡ ngươi một lần vẫn chưa đủ mà còn muốn tiếp tục sàm sỡ nữa.”
Lầm Tuyết Nghiên có thể nói là cực kỳ thất vọng về Phương Thần.
“Được rồi, được rồi, hắn không tệ như ngươi nói đâu, đi đi, đi đi.”
Thấy vậy, Lâm Tuyết Nghiên rất bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Ngươi ra bên ngoài chờ ta trước, ta và Hồng Vân trưởng lão lấy chút đan dược.”
“Được rồi.” Mộng Dao hành lễ với Hồng Vân, sau đó đi ra ngoài cửa.
Hồng Vân trưởng lão nhìn cảnh này, cười lắc đầu: “Tuổi trẻ tuyệt thật đấy.”
Lâm Tuyết Nghiên nói: “Làm phiền Hồng Vân trưởng lão rồi.”
Hồng Vân trưởng lão lắc đầu: “Ta nhìn nha đầu này lớn lên, nói phiền thì khách khí quá, ngươi đi theo ta.”
Sau đó Lâm Tuyết Nghiên đi theo Hồng Vân lấy đan dược, sở dĩ Mộng Dao không đi cùng là vì mùi thuốc trong điện của Hồng Vân nồng quá, nàng ấy sợ sẽ kích thích thân thể túng dục của mình.
Mộng Dao đi tới cửa Thần Đan các, nhìn thấy cảnh tượng Phương Thần bị mấy đệ tử Tụ Linh tầng bảy chặn ngoài cửa.
Bọn họ đều hung ác nhìn chằm chằm Phương Thần, trong mắt đều là ác ý.
Mà kẻ dẫn đầu chính là Hà Tu do La Vân phái tới.
“Ngươi chính là Phương Thần? Là ngươi đánh Tô sư tỷ hả?” Hà Tu lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Thần.
Nghe vậy, Phương Thần lập tức hiểu những người này là ai, hắn khẽ nói: “Nàng ta dám đánh sư nương của ta, vậy thì cũng phải chuẩn bị tinh thần bị ta đánh lại.”
Hà Tu cười khẩy: “Sư nương ngươi là cái thá gì? Tô sư tỷ muốn đánh chết bà ta thì cứ đánh. Mà ngươi thì không được động vào Tô sư tỷ.”
“Nói đi, tự phế đan điền và chặt tay chân, hoặc là bọn ta giết chết ngươi.” Hắn ta khinh miệt nhìn Phương Thần.
Phương Thần vẫn bình tĩnh nói: “Nơi này là trong tông môn.”
Hà Tu cười ha ha: “Vậy phải xem nó có tác dụng với ai. Ở đây, La sư huynh chính là trời, muốn ai chết thì kẻ đó sẽ phải chết.”
Vừa dứt lời, hắn ta lao về phía Phương Thần, đấm một chưởng về phía trái tim hắn, nếu đánh trúng nhất định sẽ là cửu tử nhất sinh.
Phương Thần hừ lạnh, mặc dù đối phương là Tụ Linh cảnh tầng thứ bảy, cao hơn hắn hai cảnh giới.
Nhưng thân thể hắn đã được máu Kiếm Ma cải tạo, lại có Đạo văn chữ kiếm, như vậy hắn còn có thể đấu một trận với tầng thứ chín nữa là một kẻ chỉ mới đạt đến tầng thứ bảy.
Hắn tiến lên, cũng đánh ra một chưởng.
Cú đánh của hai bên va chạm vào nhau. Ngay sau đó, một tiếng răng rắc vang lên, tay Hà Tu đã bị gãy.
Mà Phương Thần lại không bị tổn hại gì.
“A!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên, Hà Tu bay ngược về sau, đập mạnh xuống đất.
Tay hắn ta như sợi dây thừng, trở nên cong queo mềm yếu.
Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, Mộng Dao đứng ở xa định ra tay cũng sửng sốt không kém.
Bọn họ không ngờ Hà Tu cao hơn Phương Thần mấy cảnh giới thế nhưng cũng bị đánh bại chỉ trong một chiêu.
“Các ngươi còn thất thần cái gì? Mau lên.”
Hà Tu cố chịu đựng, dùng ánh mặt hung ác oán hận nhìn Phương Thần chằm chằm, hét to.
Lúc này những người khác mới kịp phản ứng, lần lượt lao về phía Phương Thần.
Đối với với mấy người vây công, Phương Thần không hề sợ hãi. Đạo văn chữ kiếm trong cơ thể hắn bùng nổ, bàn tay hóa thành kiếm chỉ, mỗi một ngón tay đều có thể để đánh văng một người ra ngoài.
Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, trên mặt đất đầy những người nằm rên rỉ vì đau.
Mộng Dao ở xa sửng sốt, không phải nói Phương Thần là phế vật à? Chỉ trong vài chiêu đã giải quyết được những tu sĩ có tu vi cao hơn hắn, đây mà là phế vật ư?
“Sao lại thế này?”
Trong lúc nàng ấy ngây ra, lại có vài bóng người xuất hiện.
Những người này đều mặc đồng phục, đều là đệ tử ngoại môn của Chấp Pháp Đường.
Người dẫn đầu tên là Hoàng Dũng.
Thấy cả đống người nằm trên mặt đất, Hoàng Dũng cau mày.
Hà Tu nhìn thấy Hoàng Dũng thì như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng hét lên: “Hoàng sư huynh, là ta, ta là người của La Vân sư huynh.”
Nhắc đến La Vân, Hoàng Dũng lập tức biết Hà Tu là ai, hắn ta vội vàng hỏi: “Hà sư đệ, có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Ai đánh ngươi?”
Hà Tu lập tức chỉ Phương Thần: “Là hắn! Hắn đột ngột đánh lén bọn ta, thậm chí còn tuyên bố muốn lấy mạng ta. Hoàng sư huynh, ngươi bắt lấy hắn đi, ta đang làm việc cho La sư huynh đấy.”
Ánh mắt Hoàng Dũng lập tức đặt trên người Phương Thần.
“To gan! Dám đánh sư huynh đệ khác trong tông môn, tội đáng muôn chết.” Hắn ta quát lớn.
Phương Thần nhíu mày, nói: “Là bọn họ ngăn cản ta, muốn ra tay với ta trước, ta chỉ phòng vệ chính đáng.”
Hoàng Dũng cười khẩy: “Phòng vệ chính đáng hả? Nói bậy! Rõ ràng là ngươi động thủ đả thương người khác ở sau lưng, còn dám ở đây giảo biện.”
Thật ra, hắn ta vừa nhìn đã biết đám người này tới gây rắc rối cho Phương Thần, ngược lại bị Phương Thần giáo huấn một trận.
Nhưng vậy thì sao cơ chứ, sau lưng Hà Tu có La Vân, nhân vật thiên tài của Phong thứ hai.
Sao hắn ta có thể từ bỏ cơ hội lấy lòng La Vân chứ?
“Ngươi thật đúng là ác độc tàn nhẫn, đến cả đồng môn cũng ra tay được. Phế tứ chi đan điền của hắn, đuổi khỏi Thiên Vũ Thần Tông.” Hoàng Dũng trực tiếp định tội cho Phương Thần.
“Vâng.” Đám người sau lưng hắn ta lập tức định ra tay.
Hà Tu cười dữ tợn: “Không phải ngươi rất mạnh sao? Tiếp tục động thủ đi. Đánh người của Chấp Pháp Đường chắc chắn sẽ phải chết. Chờ ngươi chết rồi, ta lại đi giết chết sư nương của ngươi.”
Ánh mắt Phương Thần lập tức trở nên lạnh như băng, hắn nhìn Hà Tu chằm chằm.
Sư nương là nghịch lân của hắn, kẻ động vào ắt phải chết.
Ngay khi hắn chuẩn bị động thủ, giọng Mộng Dao vang lên sau lưng Phương Thần.
“La Vân? Hừ, ta thật sự không biết ngoại môn này đã trở thành thiên hạ của La Vân từ khi nào đấy.”
Lúc này giọng Mộng Dao không còn mê người nữa, chỉ còn lại khí phách.
Vừa dứt lời, Mộng Dao đã đứng trước Phương Thần.
Hoàng Dũng vốn định quát lớn là kẻ nào dám cản trở Chấp Pháp Đường làm việc, mà khi nhìn thấy khuôn mặt yêu diễm tuyệt mỹ của Mộng Dao, chân hắn ta mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.
Ánh mắt Mộng Dao vẫn lạnh như băng: “Nói, từ khi nào ngoại môn đến lượt tên phế vật La Vân kia làm chủ?”
“Thay đổi trắng đen, thủ đoạn hay thật đấy, có phải đến cả ta mà ngươi cũng dám động không?”
Mộng Dao tiếp tục đi về trước, đôi mắt yêu diễm đầy lạnh lẽo.
“Mộng sư tỷ, ta, ta không biết vị sư huynh này là bằng hữu của ngươi. Ta biết sai rồi, ngươi tha cho ta lần này đi.” Hoàng Dũng quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu xin tha.
Mộng Dao không hề có chút thương hại nào: “Ngươi, về Chấp Pháp Đường từ chức rồi cút khỏi Thiên Vũ Thần Tông. Nếu để ta lại nhìn thấy ngươi, chết.”
Nàng ấy nhìn các đệ tử Chấp Pháp Đường khác, nói tiếp: “Các ngươi cũng vậy.”
Hoàng Dũng hoàn toàn tuyệt vọng, cuộc đời hắn ta coi như đã bị hủy hoại.
Giờ phút này hắn ta hận Hà Tu muốn chết, hận không thể chặt Hà Tu ra làm tám khúc.
Tất cả đều là lỗi của bọn chúng, thế nên hắn ta mới rơi vào kết cục này.
Hà Tu cũng sợ hãi, co rúm trên mặt đất, đến cả La Vân cũng phải cung kính khi ở trước mặt Mộng Dao chứ huống chi là hắn ta.
Thấy Mộng Dao nhìn về phía hắn ta, hắn ta vội vàng quỳ xuống xin tha: “Mộng sư tỷ! Ta biết sai rồi… ta.”
Hắn ta dùng một bàn tay liên tục tát vào mặt mình, đã không còn kiêu ngạo như lúc đầu.
Mộng Dao chán ghét liếc nhìn hắn ta, sao đó nhìn về phía Phương Thần, ánh mặt lập tức trở nên nhu hòa: “Ngươi quyết định mạng sống của những người này đi.”