• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35: Vậy như thế này thì sao?
Nghe vậy, Cương Hổ cũng sửng sốt một lúc rồi cười lớn.
“Ngươi thật sự muốn ta làm đệ tử tạp dịch cho phong của ngươi ư?”
“Có dám không?” Phương Thần bình tĩnh nhìn hắn ta.
“Được!”
Cương Hổ không hề do dự mà đồng ý ngay, dù sao hắn ta cảm thấy mình sẽ không thua, Phương Thần có đưa ra điều kiện thế nào cũng vô dụng.
Phương Thần khẽ mỉm cười: “Nếu đã như vậy thì cứ đấu đi”
Hia bên ở bên ngoài thánh điện của Phong thứ bảy bắt đầu tư thế đối đầu nhau.
Cương Hổ vung thanh trường côn lên, nổi giận ầm ầm quát lớn: “Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết chỉ có thiên tài như ta mới có thể xứng với Mộng sư tỷ!”
Chỉ thấy ánh sáng vàng trên thanh trường côn của hắn ta nhấp nháy! Trong lúc vung lên lại tuôn ra tàn ảnh của đạo kim quang, khiến người ta không thể nào bắt được!
Sau đó hắn ta đạp chân, trong nháy mắt đã tới trước mặt Phương Thần!
Một gậy vung tới, hóa thành vô số tỉa ánh sáng từ mọi hướng phóng về phía Phương Thần!
Họ không biết rằng trên đỉnh núi kia có một nữ tử tuyệt trần đang chứng kiến tất cả những chuyện này, nàng ta chính là Tĩnh Di được Mộng Dao phái tới.
“Thiên Quang Thiên Ảnh Quyết của Phong thứ ba. Tên đầu trọc này lại có thể học được công pháp có yêu cầu cực cao, đúng là cũng có một chút bản lĩnh.” Tĩnh Di thầm nghĩ.
Sau đó nàng ta nhìn về phía Phương Thần: “Lần này ta sẽ không ra tay, xem thực lực của tiểu tử được tiểu thư cọỉ trọng đến đâu.”
Lần trước Phương Thần đi vắng, thánh điện của Phong thứ bảy bị bao vây, chính nàng ta đã ra tay giải quyết phiền phức.
Nàng ta cũng khinh thường Phương Thần, cảm thấy hắn không xứng với tiểu thư.
Nhưng nàng ta không thể không tuân theo mệnh lệnh của tiểu thư.
Cùng lúc đó, Cương Hổ chém tới, hơn mười đạo ánh sáng lớn nhỏ đồng thời rơi về
phía Phương Thần!
Phương Thần không hề hoảng sợ! Trong mắt hắn loé lên một tia đỏ tươi, thi triển hồn thiên ma nhãn! Trong nháy mắt, quỹ đạo của hơn mười đạo ánh sáng rơi xuống kia đã bị hắn nhìn rõ!
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, Hắc Minh Kiếm xuất hiện! Dựa vào phản ứng cưỡng hãn và thân thể lực, hắn đã ngăn cản lại sức tấn công mạnh mẽ của Cương Hổ!
“Làm sao có thể chứ!”
Cương Hổ mở to mắt không thể tin được! Chưa từng có ai ngăn cản được chiêu này của hắn ta một cách dễ dàng như thế!
Huống chi Phương Thần chỉ là Tụ Linh đỉnh phong mà thôi! Lẽ ra hắn đã bị đánh bại bởi một chiêu này mới phải!
Nhưng Phương Thần đã ngăn cản một cách dễ dàng.
“Thẫn thờ ra đó làm gì! Giờ đến lượt ta!”
Ánh mắt của Phương Thần bất ngờ trở nên sắc bén! Lăng Lệ Ma Kiếm Quyết bùng nổ trong nháy mắt!
Chiêu thức sắc bén được hắn đại khai đại hợp, phối hợp với thân thể Kiếm Ma, quả thật là
thi triển ma kiếm quyết tầng ba vô cùng nhuần nhuyễn.
Một đợt tấn công vừa bá đạo vừa đại khai đại hợp đã đánh cho Cương Hổ liên tục lui về phía sau.
Cương Hổ muốn phản kháng, nhưng hắn ta lại kinh ngạc phát hiện không phải do mình lơ là bị đánh cho không kịp trở tay, mà thế tấn công của Phương Thần vốn rất mạnh!
Nếu như không phải hắn ta đã là Hậu Thiên Cảnh tầng hai, e là giờ phút này đã bại trận rồi!
“Tên này! Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cương Hổ vô cùng kinh ngạc, đồng thời nhận ra Phương Thần không hề giống với lời đồn!
Người ta đồn rằng Phương Thần có thể chiến thắng được cuộc khảo hạch Thất Phong hoàn toàn là do may mắn, nhưng hiện tại xem ra hắn hoàn toàn có thực lực đạt giải quán quân!
“Ta không thể thua!”
Nếu thua trong tay của một tên Tụ Linh đỉnh phong, chuyện này mà truyền ra ngoài, nhất định thanh danh của hắn ta sẽ bị huỷ hoại!
Sau khi nhận ra Phương Thần quả thực rất mạnh mẽ, hắn ta không thèm nương tay nữa mà dốc hết toàn lực ứng phó.
“Tiểu tử, ngươi rất mạnh! Ngươi có tư cách để cho ta ra tay toàn lực!”
Hắn ta vẫn ngạo nghễ như trước, vẫn cảm thấy mình sẽ nắm chắc phần thắng!
‘Vậy sao?”
Phương Thần lạnh nhạt nói: “Đáng tiếc, ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó”
Vừa nói, ánh sáng đỏ vừa lóe lên trong mắt hắn!
Cương Hổ chợt cảm thấy đầu hơi nhói đau!
Mặc dù hắn ta đã nhanh chóng định thần lại, nhưng khoảnh khắc này lại cho Phương Thần có đủ cơ hội ra tay!
Ma khí trên Hắc Minh Kiếm của Phương Thần bất ngờ sôi sục, nhanh chóng tập hợp, biến thành một lưỡi đao ma có ánh sáng màu tím!
Một cỗ khí tức ma đạo cuồn cuộn đáng sợ, cộng với kiếm ý mãnh liệt!
Hắn quát lớn, chém mạnh lưỡi đao ma có ánh sáng màu tím xuống!
Đúng lúc Cương Hổ vừa định thần lại, không kịp bùng nổ thần thông đề ngăn cản, chỉ có thể dùng tấm sắt lớn chắn ngang ở trước mặt!
Bùm!
Lưỡi đao ma có ánh sáng màu tím chém trúng Cương Hổ, trong nháy mắt khiến hắn ta bay ra xa mấy trượng, từ trên không trung phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã quỵ xuống đất!
Một kích này chính là thần thông mà Phương Thần đã ngộ ra khỉ tu luyện Lăng Lệ Ma Kiếm Quyết, có thể tập hợp ma khí và kiếm ý chỉ trong nháy mắt, lại chém ra uy lực khủng bố đến cực điểm!
Tu sĩ Hậu Thiên Cảnh tiền kỳ cũng không thể ngăn cản được!
Cương Hổ cảm thấy đầu mình choáng váng, trên ngực truyền đến một cơn đau như bị xé rách!
Lúc này, Phương Thần tới gần, chĩa kiếm vào Cương Hổ, nói: “Ngươi thua rồi.”
Cương Hổ nhìn Hắc Minh Kiếm gần trong gang tấc, biết mình đã thua.
“Ta không phục! Ta còn chưa xuất hết toàn lực đâu! Ta bị ngươi đánh lén nên mới không
thực hiện được, cái này không tính!” Hắn ta trợn mắt nhìn Phương Thần, tỏ vẻ không phục.
Phương Thần vẫn bình tĩnh, thậm chí còn hơi nhếch khóe miệng lên.
/zVậy thế này thì sao? Ngươi vẫn không phục à?”
Chỉ thấy một chữ “Kiếm” chậm rãi xuất hiện sau lưng Phương Thần, xung quanh chữ “Kiếm” có một vầng sáng bao quanh, chính là Đạo Văn!
“Đây là Đạo Văn! Hơn nữa lại là Đạo Văn cấp hai!”
Cương Hổ hóa ngây dại, tròng mắt kìa suýt nữa đã bật ra ngoài!
Đạo Văn! Đó chính là ước mơ của vô số tu sĩ!
Mặc dù hắn ta được gọi là thiên tài nhưng phải sau khi lên được Hậu Thiên Cảnh mới chỉ ngộ ra được một tỉa đại đạo chỉ vận mà thôi.
Nhưng Phương Thần chỉ mới là Tụ Linh Cảnh đỉnh phong mà đã ngộ ra Đạo Văn!
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi làm thế nào mà ngộ ra được?” Cương Hổ lắp bắp hỏi.
Phương Thần cười nhạt nói: “Chuyện nào
có đáng gì, nếu ngươi gia nhập Phong thứ bảy ta, ta có thể dạy ngươi”
“Được!”
Vừa dứt lời, Cương Hổ đã lập tức đồng ý mà không hề do dự!
Ánh mắt của hắn ta rực lửa, nói: “Chỉ cần ta có thể ngộ được Đạo Văn, ta sẽ rời Phong thứ ba, gia nhập Phong thứ bảu!”
Phương Thần cũng không có gì ngạc nhiên, Đạo Văn chính là giấc mộng mà tất cả tu sĩ đều theo đuổi.
Để có thể ngộ được Đạo Văn, họ có thể hy sinh tất cả.
Phương Thần biết điều này và kết luận rằng chắc chắn một tên si mê võ đạo như Cương Hổ sẽ gia nhập Phong thứ bảy.
“Nói như vậy là ngươi phục rồi chứ gì?” Hắn hỏi.
“Phục, ta phục rồi!” Cương Hổ không hề do dự gật đầu: “Bây giờ ta sẽ quay về để xử lý! Mấy ngày nữa ta sẽ gia nhập Phong thứ bảy!”
Phương Thần có thể hiểu được Đạo Văn ngay tại Tụ Linh Cảnh, chắc chắn tài năng thiên phú phải trên hắn ta một bậc! Đây có thể là cơ hội tuyệt vời để hắn ta một bước lên trời!
Tuy rằng rất mạo hiểm nhưng trên đường tu đạo vốn tràn ngập các loại nguy hiểm không thể lường trước được.
“Được.” Phương Thần gật đầu: /zVậy ta chờ ngươi tới.”
Sau đó Cương Hổ không nhiều lời nữa, sau khi hứa hẹn, hắn ta lập tức rời đỉ.
Mà Phương Thần cũng không lo lắng chuyện để lộ Đạo Văn của mình.
Chuyện hẳn ngộ ra Đạo Văn là chuyện không thể giấu giếm được, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện.
Hơn nữa bị phát hiện cũng không hẳn là chuyện xấu, có thể hắn sẽ được tông môn chú ý.
Xa xa, giờ phút này Tĩnh Di mới khôi phục lại tinh thần, nhưng trong lòng vẫn vô cùng chấn động!
“Đạo Văn cấp hai, thảo nào tiểu thư lại coi trọng hắn như thế, thì ra hắn chính là một yêu nghiệt đỉnh cấp!”
Nghĩ đến đây, trong mắt nàng ta hiện lên một tỉa sáng: “Tiểu thư thật là có mắt nhìn người, nếu kẻ này trưởng thành, nhất định ngày sau sẽ có tiền đồ vô lượng.”
Giờ phút này, vẻ khinh thường Phương
Thần trước đây trong mắt nàng ta đã hoàn toàn phai nhạt thậm chí còn cố ý kéo tiểu thư và Phương Thần lại gần nhau.
“Không được! Ta không thể để cho loại có thiên phú yêu nghiệt như Phương Thần bị tông môn biết, nếu để kẻ khác thừa dịp nắm được nhược điểm đến phá hoại, vậy chẳng phải tiểu thư đã trả giá không công rồi ư?”
“Ta phải đuổi theo tiểu tử kia, cho dù thế nào cũng không thể để hắn ta công bố chuyện Phương Thần đã ngộ ra Đạo Văn cấp hai ra ngoài được”
Nghĩ đến đây, thân hình nàng ta chợt loé lên, đuổi theo Cương Hổ.
Khỉ Phương Thần trở về phủ đệ, hắn biết, cho dù Cương Hổ thật sự muốn tới thì cũng phải đợi mấy ngày.
Nhưng sáng sớm hôm sau, Cương Hổ đã xuất hiện! Hơn nữa hắn ta còn cầm một tấm văn bằng ngọc giản được chuyển đến Phong thứ bảy!
“Phương sư đệ! Ta đã chuyển đến Phong thứ bảy!”
Hắn ta kích động nói.
“Nhanh vậy à?” Phương Thần hơi kinh
ngạc.
Cương Hổ gãi đầu nói: “Ta cũng không ngờ mọi việc lại suôn sẻ như vậy. Ta đoán là sư tôn cảm thấy ta đã quyết ra đi.”
Phương Thần cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ gật đầu.
Cương Hổ mong đợi nói: ‘Vậy Phương sư đệ, ngươi có thể bắt đầu dạy ta được không?”
Phương Thần vội hắng giọng nói: “Không vội, đợi đến khỉ đột phá lên Hậu Thiên Cảnh, ta sẽ dạy cho ngươi cũng không muộn. Đến Hậu Thiên Cảnh, sự hiểu biết của ta về đại đạo sẽ cànq mạnh mẽ hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK