• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23: Ước hẹn ba tháng, trận chiến sinh tử
Hắn vừa dứt lời, sau lưng hắn chợt xuất hiện một chữ Kiếm, chính là Đạo văn.
Đồng thời Hồn Thiên Ma Nhãn của Phương Thần cũng nhìn chằm chằm về phía La Ngạo. La Ngạo đột nhiên cảm thấy da đầu đau nhói.
Khỉ hắn ta hoàn hồn thì Phương Thần đã tới ngay trước mặt. Đồng thời hắn ta cũng nhìn thấy Đạo văn sau lưng Phương Thần.
“Sao có thể. Đây là đạo…”
Hắn ta còn chưa kịp nói nốt chữ “văn” thì đầu đã lìa khỏi cổ.
Đầu La Ngạo bay lên, nét mặt của hắn ta vẫn còn lộ rõ sự khó tin.
Trong mắt hắn ta, không đời nào Phương Thần lại biết được vị trí của hắn ta. Không đời nào lại thức tỉnh được Đạo văn ở Tụ Linh Cảnh. Lại càng không đời nào có thể giết được hắn ta chỉ bằng một nhát kiếm.
Khi cái đầu của La Ngạo rơi từ trên cao xuống, ánh mắt hắn ta ngập tràn hối hận.
Tại sao hắn ta lại phải động tới Phương
Thần, tại sao lại phải đấu võ đài sinh tử với hắn.
Rõ ràng hắn ta đang có một tương lai rất tươi sáng vậy mà cuối cùng lại chết ở đây.
Vốn dĩ hắn ta không có thù oán gì với Phương Thần hết. Tất cả là tại La Vân! Tại sao mình lại phải giúp hắn ta, đối đầu với Phương Thần.
Lúc này, La Ngạo đã hiểu ra nhưng hắn ta cũng đã chết mất rồi.
Phương Thần thu kiếm, thu Đạo văn và thu ma nhãn lại, sắc mặt vẫn bình tĩnh như khỉ bắt đầu.
Sau khi làn sương đen từ từ tản đi, mọi người mới biết trận chiến đã kết thúc.
“Sao lại nhanh như vậy được? Phương Thần yếu thật đấy.”
“Chỉ có vậy mà cũng dám khiêu chiến La Ngạo sư huynh, đúng là tự lao đầu vào chỗ chết.”
“Đúng vậy, nhưng chết đi cũng tốt, tên này đâu có xứng với Mộng Dao.”
Trong lúc bọn họ đang ồn ào bàn tán, cho rằng chuyến này Phương Thần chết chắc rồi thì làn sương đen tan hết.
Cảnh tượng mà bọn họ nghĩ không hề xuất hiện. Trái lại, Phương Thần vẫn bình an đứng tại chỗ, dưới chân hắn có một cái xác không đầu, còn cái đầu nằm lăn lóc ở đằng xa đượm vẻ kình ngạc kia là đầu của La Ngạo.
Ầm!
Đám đông như bị sét đánh, không tin nổi cảnh tượng mình đang nhìn thấy là thật.
Chẳng những Phương Thần không chết mà còn giết được La Ngạo. Thế này là thế nào?
Uỵch.
La Vân đứng bật dậy, mở to mắt nhìn chòng chọc cảnh tượng này.
“Không. Sao có thể như vậy được. Đường đệ của ta là Tụ Lính đỉnh phong. Sao có thể chết trong tay tên phế vật này được. Chuyện này là không thể!”
“Chắc chắn ngươi đã giở thủ đoạn xảo trá nào đó. Chắc chắn là vậy.”
Có đánh chết La Vân cũng không tin nổi sự thật này.
Những người khác cũng không tin nhưng kết quả đã bày ra trước mắt, bọn họ không thể không tin.
“Có phải vì La Ngạo vừa mới giao chiến với Lâm sư tỷ nên bị thương không?”
Đột nhiên có người nói.
Lời này vừa nói ra lập tức nhận được không ít sự tán thành của đám đông.
“Đúng, đúng, đúng, chắc chắn là vậy rồi.”
“Má nó, tên Phương Thần này quả là may mắn.”
“Phải đấy, phải đây, được thả vào tới tận trận chung kết, lại gặp được La Ngạo bị thương, đúng là may mắn.”
Mọi người đua nhau nói, aỉ nấy đêu cảm thấy Phương Thần thực sự quá may mắn.
Nhưng lại có người không nghĩ như vậy, người đó chính là Mộng Dao.
Lúc này, đôi mắt quyến rũ của nàng ấy đang mở to hết cỡ, đôi môi anh đào chúm chím cũng không nhịn được hơi hé mở.
Trong đôi mắt đẹp ấy lấp lánh kim quang.
Người khác không nhìn thấy nhưng nàng ấy sử dụng linh nhãn nên nhìn thấy rõ ràng mười mươi.
Kể cả Đạo văn chữ Kiếm của Phương Thần.
“Trời ạ! Không ngờ hắn đã thức tỉnh Đạo văn rồi. Hơn nữa còn là Đạo văn cấp hai. Hắn mới chỉ là Tụ Lỉnh Cảnh thôi mà”
Trong lòng Mộng Dao vô cùng chấn động, phải biết rằng, ngay cả nàng ấy cũng phải lên tới Hậu Thiên Cảnh mới cảm ngộ ra Đạo văn.
Những người cảm ngộ ra được Đạo văn ở giai đoạn Tụ Linh Cảnh đêu là yêu nghiệt trong số các yêu nghiệt.
Vì quá kích động nên mặt Mộng Dao đỏ bừng, càng thêm quyến rũ, động lòng người.
Điều làm Mộng Dao vui nhất là Phương Thần bộc lộ ra thiên phú yêu nghiệt như vậy thì phía gia tộc sẽ không thể phản đối hôn ước giữa hai người.
“Tên chó đẻ như ngươi mà cũng dám giết đường đệ của ta. Ta muốn nghiền xương ngươi thành tro.”
Đột nhiên, La Vân hoàn hồn khỏi nỗi khiếp sợ.
Mắt hắn ta ngập tràn sát ý. Hắn ta gầm lên một tiếng đầy giận dữ rồi nhảy xuống khỏi đài cao. Uy áp của Hậu Thiên Cảnh tầng bảy bùng lên, phóng đi như một viên đạn, khóa chặt Phương Thần lại.
Trưởng lão trọng tài thấy vậy, tuy hơi do dự nhưng không định ra tay.
Ông ta không muốn bị kéo vào chuyện rắc rối này nên đành vờ như mình không phản ứng kịp.
“La Vân! Ngươi muốn làm gì?”
Mộng Dao khẽ la lên một tiếng. Thân hình lóe lên, lao tới trước người Phương Thần, tung chưởng đối đầu với La Vân.
Ầm!
La Vân lùi lại ba trượng, còn Mộng Dao chỉ bị đánh lùi lại ba bước, được Phương Thần đỡ lấy.
“Người này giết đường đệ của ta. Hắn nhất định sẽ phải trả giá đắt.” La Vân bất chấp tất cả quát lên.
“Hai người bọn họ thi đấu võ đài sinh tử. Ngươi muốn làm trái quy định của tông môn hay sao?” Mộng Dao lạnh lùng chất vấn.
Sắc mặt La Vân vẫn hung dữ như cũ: “Kẻ này độc ác như thế, thấy La Ngạo bị thương còn ra tay độc ác như vậy. Sau này chắc chắn hắn sẽ là hạng đâm dao sau lưng kẻ khác, vô cùng nham hiểm. Loại người này thì phải giết đi”
“Nham hiểm?’
Phương Thần cười gằn hỏi: “So với ngươi thì ta có gì nham hiểm chứ? Ngươi bắt tay với Tô Uyển Nhi, ngấp nghé Thiên Đạo cốt trong cơ thể ta. Đợi Thiên Đạo Cốt thành hình bèn xuống tay với ta, xẻo thịt, khoét xương.”
“Ai mới là người nham hiểm đích thực? Ai mới là người đáng chết?”
Câu nói của Phương Thần làm xung quanh dậy sóng, ai nấy đều kinh ngạc, xôn xao bàn tán.
“Gì cơ? Ta không nghe lầm chứ?”
“Đào Thiên Đạo cốt của người khác ư? Thế có khác nào hủy hoại cả đời người ta.”
“Khoét xương ư? La Vân sư huynh không phải người như vậy đâu phải không?”
Mọi người bàn tán ầm ĩ.
Sắc mặt Mộng Dao cũng lập tức băng giá, khoét xương của người khác là chuyện vô đạo đức không thể dung thứ.
“Ngươi nói bậy! La Vân ta là nhân vật cỡ nào? Phương Thần ngươi là phế vật cỡ nào? Chẳng lẽ ta lại phải ngấp nghé Thiên Đạo Cốt trong cơ thể ngươi hay sao?”
“Phương Thần! Rõ ràng chính ngươi là phế vật lại đổ hết mọi chuyện lên người ta. Tồi tệ, vô
liêm sỉ/
La Vân quát to, đôi mắt lóe lên sát ý lạnh giá.
“Đúng vậy. Phương Thần, chính ngươi định giở trò đồi bại với ta nên mới bị La sư huynh đánh bị thương. Ngươi đừng giở trò vừa ăn cướp lại vừa la làng.”
Tô Uyển Nhi nói.
Phương Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người bọn họ, cười khẩy nói: “Thiên Đạo Cốt chỉ mới được đưa vào cơ thể ngươi một tháng, vẫn còn chưa hoàn toàn dung hợp đâu phải không? Tông môn của chúng ta có một bí pháp, chỉ cần một giọt máu của ta và ngươi là sẽ biết ngay Thiên Đạo Cốt này là của ai. La Vân, ngươi có dám thử không?”
Ánh mắt mọi người lập tức đều đổ dồn về phía La Vân, Phương Thần nói đúng, tông môn có một bí pháp có thể xác định xem Thiên Đạo Cốt trong cơ thể phù hợp với người nào hơn.
Nếu như nó tương thích với Phương Thần tới tận năm phần mười thì nó chắc chắn là của Phương Thần.
Bởi vì nếu Thiên Đạo Cốt chưa từng nằm trong người hắn, nó không thể phù hợp tới năm
phần được.
“Phế vật! Ngươi thì có là gì mà đòi thử là ta phải thủ?”
La Vân sầm mặt lại ngụy biện, hắn ta đâu thể cho Phương Thần cơ hội ấy được.
Nghe vậy, mọi người gần như có thể chắc chắn là La Vân đã ăn cướp Thiên Đạo cốt của Phương Thần rồi, nếu không sao lại không dám kiểm tra?
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn La Vân dều trở nên khác thường.
Cướp đạo cốt của người khác chẳng khác nào lấy mạng người ta, đây là điều tối kỵ trong tông môn cũng như ở đại lục, đúng là tồi tệ, vô liêm sỉ.
Những đệ tử trước đó còn coi La Vân là thần tượng càng thêm suy sụp, bọn họ không sao ngờ được rằng La Vân lại là người như vậy.
Mộng Dao nghiêm mặt, nàng ấy không ngờ Phương Thần lại từng phải chịu đựng chuyện như vậy.
Khoét Thiên Đạo Cốt! Quả là thủ đoạn ác độc.
“La Vân! Ngươi cướp cốt của người khác, vi phạm tông quy, chắc chắn ta sẽ báo cáo lại
chuyện này chứ không để yên như vậy. Những thương tích mà ngươi đã gây ra cho Phương Thần nhất định ta sẽ bắt ngươi phải trả lại gấp mười.”
La Vân tái mặt, lạnh lùng nói: “Mộng sư tỷ, ngươi cứ khăng khăng phải xen vào chuyện này à? Tên khốn này có gì hay đáng để ngươi phải vì hắn đối đầu với La gia ta?”
Mộng Dao lạnh lùng nói: “Ta cho ngươi biết, Phương Thần là vị hôn phu của ta. Kẻ nào dám động đến hắn thì có nghĩa là chống lại ta.”
La Vân hơi biến sắc, nếu chống lại Mộng Dao thì La gia của hắn ta thực sự không phải là đối thủ.
Hắn ta chỉ còn cách chuyển hướng trở lại Phương Thần, thẹn quá hóa giận quát: “Tên khốn! Ngươi chỉ biết núp sau lưng đàn bà thôi sao?”
“Ngươi chỉ muốn có một cơ hội để giết ta thôi chứ gì?” Phương Thần lạnh lùng nhìn La Vân, nói: “Ta cho ngươi cơ hội này, ba tháng nữa, ngươi và ta hãy quyết một trận sình tử, không chết không thôi.”
Mộng Dao biến sắc: “Hắn ta là Hậu Thiên Cảnh tầng bảy đấy”
Phương Thần mỉm cười: ‘Yên tâm, ba thánq là đủ rồi ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK