Chương 29: Thiên Lý Sát Ảnh
“Vu sư huynh tới rồi.1′
La Vân cũng không hề bất ngờ, hắn ta vừa mới được thông báo, chính hắn ta là người cho đối phương tiến vào.
Hắn ta xua tay cho người kéo ba cỗ thi thể của bọn Tư Thành Nghiệp kia đi, sau đó mời Vu Nguyên Văn ngồi xuống.
“Không biết Vu sư huynh đột nhiên tới gặp ta là có chuyện gì?” La Vân cho người rót một ít linh trà rồi hỏi.
Vu Nguyên Văn khẽ mỉm cười nói: “Nghe nói, đường đệ của La sư đệ bị giết trong kỳ khảo hạch của Thất Phong, người đó cũng giáp mặt khiêu chiến với ngươi, quyết định cuộc chiến vào ba tháng nữa.”
Nhắc tới Phương Thần, sắc mặt La Vân càng thêm u ám.
“Hừ! Hắn chỉ là một con kiến thôi, ba tháng nữa sẽ bị ta giết chết!” Hắn ta nói.
Vu Nguyên Văn nói: “La sư đệ thật sự muốn đánh một trận với hắn sao?”
“Có gì xin chỉ giáo?”
“La sư đệ có thân phận gì, hắn lại có thân
phận gì? Quyết chiến sinh tử với hắn thì thật sự quá hạ thấp giá trị bản thân.”
“Hơn nữa, chẳng lẽ La sư đệ không biết ngươi có thể nhanh chóng giải quyết chuyện này sao? Cái chết của La Ngạo chắc chắn sẽ sớm được báo về La gia. Đến lúc đó, La gia sẽ biết ngươi không lập tức báo thù cho La Ngạo, mà ngồi chờ cuộc hẹn ba tháng, vậy họ sẽ nghĩ thế nào?”
“Bọn họ có thể cho rằng ngươi sợ La Ngạo sẽ vượt qua ngươi.”
Vu Nguyên Văn mỉm cười nói.
La Vân cau mày, đương nhiên hắn ta cũng nghĩ đến những vấn đê này.
Nội bộ La gia không đoàn kết, hắn ta mặc dù đã là ứng cử viên cho vị trí gia chủ La gia, nhưng chưa chắc mọi người đều tâm phục khẩu phục.
Đặc biệt là gia đình nhị bá, sau khi La Ngạo thể hiện thiên phú thì bọn họ lại càng rục rịch ngóc đầu dậy.
Hiện tại La Ngạo đã chết, đối phương không có hoài nghi hắn ta động tay động chân mới là lạ.
Ngoài ra, hắn ta vẫn không ra tay với
Phương Thần, kiên quyết chờ đợi cái gọi là cuộc hẹn ba tháng.
“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” La Vân nhìn Vu Nguyên Văn.
Vu Nguyên Văn mỉm cười, đứng dậy và chậm rãi nói: “Hôm nay ta đến đây để giúp đỡ La sư đệ. Ta hy vọng những điều này có thể giúp đỡ La sư đệ.”
Vừa nói, hắn ta vừa đặt một ngọc giản và một lá bùa lên bàn rồi rời đi.
*Ngọc giản: phiến ngọc dùng để lưu trữ thông tin.
La Vân cầm ngọc giản lên, mở ra, bốn chữ đầu tiên rõ ràng là “Thiên Lý Sát Ảnh”.
Lời tuyên bố của Mộng Dao về vị hôn phu của nàng trong cuộc khảo hạch Thất Phong cũng ngay lập tức được lan truyền! Chuyện này đã gây chấn động toàn bộ Thiên Vũ Thần Tông!
Mâỳ ngày gần đây, mọi người đều đang truy lùng xem người tên Phương Thần này là ai! Thế mà dám cướp nữ thần của họ đi rồi!
Hơn nữa loại chuyện này vẫn luôn có hiệu suất phỉ thường, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, mọi người đều đã biết tình hình chi tiết của Phương Thần.
Đến lúc đó mọi người mới nhận ra năm đó có một thiên tài như vậy và cũng có một kẻ ngốc như thế.
Có người cảm động, cũng có người khỉnh thường, càng có nhiều người tức giận.
Trước đó bọn họ không có chút quan hệ gì với Phương Thần, chỉ biết hắn cướp đi Mộng sư tỷ!
Trong mắt bọn họ, dù Phương Thần có tài giỏi đến đâu thì tóm lại cũng không xứng với Mộng sư tỷ của bọn họ.
Sau khi biết được Phương Thần đã tiến vào Phong thứ bảy, một nhóm người chậm rãi đi về phía Phong thứ bảy.
Nhưng họ không biết rằng người họ đang tìm đã không còn ở Phong thứ bảy nữa mà đã rời khỏi tông môn và lại đến Vũ Thành.
Phương Thần vốn định tu luyện tới Tụ Lỉnh cấp chín, sau đó sẽ đột phá.
Nhưng hắn nghĩ đến việc nếu sử dụng hết tài nguyên hiện tại của mình, thì sau khi đạt tới cảnh giới Hậu Thiên, hắn sẽ không còn tài nguyên nào để tu luyện nữa.
Vì vậy hắn liền nghĩ đến việc đến Vũ Thành bán một viên Lạc Linh Đan, mỗi lần mua một ít
dược liệu về luyện chế đan dược rồi lại đem bán.
Với trình độ Đan Đạo hiện tại của hắn, mặc dù chỉ có thể luyện chế cấp một và cấp hai, nhưng hắn vẫn có thể tích lũy được một lượng tài nguyên nhỏ trong thời gian ngắn.
“ÔL”
Nghĩ đến đây, Phương Thần bùi ngùi thở dài: “Đừng nói một xu có thể làm khó được anh hùng, đổi lại là aỉ cũng sẽ như thế thôi.”
“Phương Thần?”
Ngay lúc Phương Thần đang cảm thán thở dài, một giọng nói quen thuộc dễ chịu vang lên.
Phương Thần ngơ ngác nhìn lại, rất nhanh đã phát hiện ra một bóng dáng tuyệt diễm.
Lâm Tuyết Nghiên!
Hôm nay Lâm Tuyết Nghiên mặc một chiếc váy trắng xanh, tuy toàn thân được quấn chặt nhưng lại khiến vẻ đẹp của nàng ta thêm vài phần băng giá.
“Ngươi đến đây làm gì? Hôm nay không phải ngươi sẽ vào tông môn sao?” Lâm Tuyết Nghiên vẫn lạnh lùng như trước, nhưng so với lần đầu gặp nhau, thái độ của nàng ta đối với Phương Thần đã tốt hơn một chút.
Xem ra lời nói trước đó của Mộng Dao đã khiến nàng ta suy nghĩ kỹ càng và nhận ra mình quả thực có chút hiểu lầm về Phương Thần.
Phương Thần nói: “Ta đã chuyển đến Phong thứ bảy rồi, hôm nay tới đây mua một ít đồ để tu luyện.”
“Vậy à.”
Lâm Tuyết Nghiên gật đầu, sau đó do dự một lúc, cuối cùng cắn răng nói: “Ta thật sự xin lỗi vì chuyện trước đó, thái độ của ta đối với người vẫn luôn không tốt, cảm thấy ngươi là… Nhưng sau khỉ điều tra ta mới biết ngươi mới là người bị hại.”
Phương Thần sửng sốt, hắn không ngờ Lâm Tuyết Nghiên sẽ xỉn lỗi.
Hắn khẽ mỉm cười lắc đầu: “Không sao đâu, chuyện lúc trước ta không để ý, ta đã quên mất chuyện đó từ lâu rồi.”
Mặc dù Lâm Tuyết Nghiên luôn có thái độ không tốt với hắn, nhưng nàng ta không làm gì hắn, và hắn cũng không để tâm lắm.
“Nhưng…” Sắc mặt của Lâm Tuyết Nghiên lại trở nên lạnh lùng: “Chuyện giữa ngươi và Mộng Dao, ta vẫn sẽ không đồng ý. Khoảng cách giữa hai ngươi quá lớn, hai ngươi không
thể ở bên nhau được.”
“Hơn nữa, Mộng Dao có rất nhiều người theo đuổi. Hiện tại chuyện giữa hai người các ngươi đã truyền khắp tông môn, sẽ nhanh chóng có người gây phiền toái cho ngươi.”
“Khi nhìn thấy người theo đuối Mộng Dao, ngươi sẽ biết khoảng cách giữa hai người lớn đến mức nào.”
Phương Thần cảm thấy hơi bất lực khi nghe điều này.
Ngươi vừa mới xin lỗi vì trước đó đã tỏ thái độ không tốt, bây giờ lại quay lại thái độ đó.
Quên đi, hắn quen rồi.
Hắn cũng hiểu Lâm Tuyết Nghiên đang nhắc nhở hắn rằng hắn có rất nhiều tình địch.
Nhưng hắn sẽ không vì điều này mà bỏ cuộc, hắn thực sự nhìn thấy ý tốt của Mộng Dao đối với mình.
Vì vậy, hắn kiên định nói: “Ta sẽ tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn, đánh bại đám tình địch kia, ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”
Lâm Tuyết Nghiên vốn tưởng rằng lời nói của mình sẽ khiến Phương Thần lùi bước, nhưng không ngờ đối phương lại kiên quyết hơn, nàng ta không khỏi hơi sửng sốt.
Nàng ta bày ra vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Phương Thần, thật lâu sau mới nói: “Ta sẽ tiếp tục nhìn xem”
■’Lâm tiểu thư, để ngươi đợi lâu rồi.1′
Lúc này, một giọng nói chậm rãi vang lên, sau đó một thiếu niên chừng 20 tuổi mỉm cười đi tới.
Thiếu niên mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, tác phong nhanh nhẹn, mày kiếm mắt sáng, hơi đẹp trai tuấn tú.
Khi Lâm Tuyết Nghiên nhìn thấy người tới, nàng ta hơi cau mày, nhưng cuối cùng lại chuyển sang thở dài một tiếng rồi chào: “Dịch công tử, đã lâu không gặp, không ngờ lần này Dịch gia lại cho ngươi đến.”
Người đàn ông tên là Dịch Thiên Vũ, đại thiếu gia của Dịch Gia ở thành Lạc Dương.
Sở dr Lâm Tuyết Nghiên có mặt ở đây hôm nay là để tham dự cuộc đấu giá do phòng đấu giá Vạn Tinh tổ chức với Dịch gia theo mệnh lệnh của gia tộc.
Gia tộc của Lâm Tuyết Nghiên thực ra cũng không quá mạnh, yếu hơn Dịch gia một chút.
Một nửa công việc làm ăn của Lâm gia là
hợp tác với Dịch gia, vì vậy Lâm gia rất quan tâm đến mối quan hệ với Dịch gia.
Dịch Thiên Vũ vẫn luôn theo đuổi Lâm Tuyết Nghiên, hắn ta vẫn không chịu buông tay bất chấp sự từ chối chính đáng của Lâm Tuyết Nghiên nhiều Lân.
Rơi vào đường cùng, Lâm Tuyết Nghiên đêu dành phần lớn thời gian trong tông môn, không muốn quay về gia tộc chỉ để tránh mặt người này.
Khi nhận nhiệm vụ này, nàng ta đã hỏi gia tộc mình rằng người được Dịch gỉa phái đến Lân này có phải là Dịch Thiên Vũ hay không.
Nếu là Dịch Thiên Vũ, nàng ta cũng không có ý định tới, người nhà lại nói với nàng ta rằng không có hắn ta.
Nhưng bây giờ xem ra nàng ta đã bị gia tộc mình lừa dối rồi.
Thật ra thân là thánh nữ, gia tộc đã không còn có thể ràng buộc Lâm Tuyết Nghiên nữa.
Nhưng nàng ta không tu luyện một cách tàn nhẫn, nàng ta không muốn gia tộc của mình trở mặt với Dịch gia vì sự tùy hứng buông thả của mình.
Cho nên mặc dù Lâm Tuyết Nghiên không
hài lòng nhưng nàng ta cũng không biểu hiện ra ngoài.
Dịch Thiên Vũ thực sự muốn nói vài lời với Lâm Tuyết Nghiên, nhưng Lâm Tuyết Nghiên là người lên tiếng trước: “Nếu Dịch công tử đã đến, vậy chúng ta đi đến phòng đấu giá Vạn Tỉnh thôi.”
Sau đó nàng ta nói với Phương Thần: “Nhớ kỹ lời ta đã nói trước đó.”
“Yên tâm, ta sẽ không để ngươi thất vọng đâu.” Phương Thần nói.
Lâm Tuyết Nghiên cũng không nói gì thêm, định rời đi.
Ánh mắt Dịch Thiên Vũ nhìn Phương Thần càng thêm nham hiểm độc ác.
Trước khi đến, hắn ta đã thấy Lâm Tuyết Nghiên và Phương Thần cứ luôn nói chuyện, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Lâm Tuyết Nghiên nói nhiều lời như vậy với một người đàn ông.
Hắn ta lập tức cảnh giác và ghen tị với Phương Thần, bây giờ nghe được những lời này, sự ghen tị và tức giận trong lòng càng thêm mạnh mẽ.
Trong thâm tâm hắn ta đã xác định Lâm
Tuyết Nghiên là người phụ nữ của mình, bây giờ nhìn thấy người phụ nữ của mình trò chuyện vui vẻ cùng người đàn ông khác như vậy, có thể không tức giận sao? Làm sao hắn ta có thể không tức gỉận chứ!
Tuy nhiên, hắn ta không trút cơn giận trong lòng ta mà nở nụ cười hiền lành hỏi: “Đây là đồng môn của ngươi à?”
Lâm Tuyết Nghiên hơi cau mày, nhưng vẫn gật đầu.
Dịch Thiên Vũ cười nói: “Nếu đã như vậy, để vị đạo hữu này cùng chúng ta đi tham dự hội đấu qiá đỉ, được khônq?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK