Chương 39: Ta đồng ý tham gia
Mặc dù là các chủ của Thần Đan Các ở ngoại môn nhưng Hồng Vân trưởng lão thực chất cũng là một trưởng lão nội môn.
Tất nhiên, địa vị của bà ta vẫn thấp hơn La Thiên Tiếu một bậc.
La Thiên Tiếu cười, thấy Hồng Vân đang đến thì lạnh lùng nói: “Hồng Vân trưởng lão, chuyện này không liên quan gì tới bà”.
Hồng Vân không có ý nhượng bộ, bà ta nói: “La trưởng lão, ngươi làm khó đồ đệ như vậy là không phù hợp với thân phận”.
La Thiên Tiếu cười lạnh nói: “Ta có quyền hạn ra lệnh cho đệ tử, sao lại nói là làm khó? Hơn nữa, thăm dò tân thế giới còn có phần thưởng hậu hĩnh, người khác muốn tiến còn không có cơ hội”.
Hồng Vân nói: “La trưởng lão, đừng quanh co lòng vòng, ta biết ngươi muốn làm gì, Thiên Vũ Thần Tông sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh”.
La Thiên Tiếu vẫn không quan tâm, thản nhiên nói: “Ta không biết bà đang nói cái gì, hơn nữa ta cũng không có ép buộc ai”.
Hắn lạnh lùng nhìn Phương Thần, nói: “Hắn đương nhiên có thể cự tuyệt, nhưng nếu như vậy
thì hắn sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt tương ứng”.
Chuyện này không sai, thân là trưởng lão hạch tâm, ông ta tất nhiên có quyền lực này.
Có thể nói, chỉ cần ngày nào Phương Thần vẫn là đệ tử nội môn thì La Thiên Tiếu hoàn toàn có thế dễ dàng giết chết hắn.
sâc mặt Phương Thần lạnh lùng, lúc này Hồng Vân truyền âm cho hắn.
“Không được đồng ý. Ngươi đã giết La Ngạo cho nên hắn chắc chắn sẽ dàn xếp giết ngươi trong chuyến thám hiếm này. Nếu ngươi chết trong lúc thăm dò tân thế giới thì sẽ không có ai truy cứu, chỉ có bồi thường mà thôi”.
Nghe thâỳ lời này, Phương Thần rốt cuộc cũng hiểu được ý đồ của La Thiên Tiếu.
Hắn truyền âm hỏi: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
“Nếu ngươi không đồng ý, cùng lắm ngươi chỉ bị hắn phạt chút bống lộc hoặc là giam lại. Tuy nhiên, với sự hận thù của La Thiên Tiếu đối với ngươi thì ngươi có thế sẽ bị biệt giam đến nửa năm”, Hồng Vân đáp.
Phương Thần trầm mặc, hiện tại đang là thời kỳ mấu chốt để hắn gia tăng tu vi, nếu như bị giam lại thì đổi với hắn mà nói chính là tổn thất rất
lớn.
Hơn nữa, trong hai tháng tới hắn còn phải đại chiến sinh tử với La Vân, cho nên dù thế nào hắn cũng không thế bị giam lại.
Hắn lại hỏi: “Trưởng lão, nếu ta đồng ý đi vào thì ông ta có thể phái bao nhiêu cường giả đến giết ta? Nếu sau khi ta đồng ý tiến vào và vẫn có thể ra ngoài thì ông ta có còn nhắm vào ta được hay không?”
Hồng Vân trả lời: “Lối vào tân thế giới không ổn định, nếu tu vi quá cao thì rất có thể sẽ sụp đổ, cho nên mạnh nhất cũng chỉ có Hậu Thiên cảnh cấp bảy mới có thế tiến vào. Nếu ngươi ra ngoài được thì ông ta sẽ không thế tiếp tục ra lệnh cho ngươi trong vòng nửa năm. Đây cũng chính là quy định của tông môn nhằm ngăn chặn các trưởng lão hạch tâm cố ý nhắm vào đệ tử”.
“Nửa năm sao? Ta hiếu rồi, cảm ơn trưởng lão”.
Phương Thần chân thành cảm tạ, hắn không ngờ hắn cùng Hồng Vân trưởng lão chỉ gặp mặt một lần mà đối phương lại giúp đỡ hắn như vậy.
Sau đó hắn nhìn về phía La Thiên Tiếu nói: “Được, ta tham gia”.
Nếu những kẻ tiến vào chỉ có tu vi cấp bảy thì hắn sợ cái gì?
Cho dù đánh không lại thì chẳng lẽ hắn còn không biết chạy?
La Thiên Tiếu sửng sốt không ngờ Phương Thần thật sự dám đồng ý.
Ông ta cười khây, khinh thường nói: “Xem như ngươi có bản lĩnh, yên tâm, ở tân thế giới ta sẽ sắp xếp người chăm sóc tổt cho ngươi. Ta sẽ cho ngươi biết, đắc tội đến La gia ta chính là quyết định đáng hối hận nhất trong đời ngươi”.
Ông ta cười ha hả, vô cùng đắc ý.
Sau đó liền biến thành một tia sáng rồi biến mất vào khoảng không.
“Sao ngươi lại đồng ý! Ta đã nói ông ta muốn mạng của ngươil”, Hồng Vân bực mình nói.
Phương Thần ôm quyền, lại tạ ơn nói: “Đa tạ trưởng lão nhắc nhở, nhưng ta nhất định phải vượt qua trở ngại này, nếu không về sau sẽ không bao giờ có được ngày nào bình an. Trưởng lão đừng lo lâng, cho dù ta không thể đánh lại thì ta vẫn có thế chạy trốn được”.
Hồng Vân nhìn thấy Phương Thần đã quyết định, mặc dù cảm thấy chuyện này vẫn quá mạo hiếm nhưng bà ta cũng không thể nói thêm gì nữa.
“Ôi trời, ngươi nên cầu phúc nhiều vào”, bà ta bất lực nói.
Sau đó dường như bà ta còn có chút tức giận hoặc tự trách cho nên không nói lời nào mà đi thẳng.
Phương Thần từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sự lạnh lùng cùng kiên quyết.
“Muốn ta chết sao? La gia ngươi còn chưa làm được đâu!”
Trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, thay vì lưu lại chỗ này, hắn lại đi về phía Thất Phong.
Còn La Thiên Tiếu thì đi thẳng đến phủ đệ của La Vân, không quan tâm đến chuyện hắn ta đang bế quan mà trực tiếp xông vào.
La Vân cũng không tức giận, chỉ nói: “Tiếu thúc, không biết điều gì đã khiến tiểu thúc tức giận như vậy?”
La Thiên Tiếu nhìn chằm chằm vào La Vân, cười lạnh nói: “Ngươi không biết tại sao ta tức giận sao? Ta mới trở lại La gia được bao lâu? Vậy mà La Ngạo đã bị giết! Trong khi đó hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài kia. Thế ngươi nghĩ tại sao ta lại tức giận?”
“Nếu như không có tiếu tử Vu gia báo cho ta biết thì có phải đến bây giờ ta vẫn còn chẳng hay biết gì hay không? Chờ đến khi trở về mới biết được?”
La Thiên Tiếu vô cùng tức giận, La Ngạo vốn là hậu bối mà ông ta yêu thích, Tất thân thiết với ông ta, nhưng hiện tại đã bị giết chết rồi!
Đối với chuyện này La Vân cũng đã sớm có chuẩn bị, hắn ta nói: “Tiểu thúc yên tâm, ta đã định ra thời hạn ba tháng đế quyết đấu với Phương Thần. Đến lúc đó ta nhất định sẽ giết chết hân ta trên lôi đài, để thiên hạ biết rằng người của La gia ta không dễ chọc vào”.
La Thiên Tiếu cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng ta không biết vì sao ngươi lại làm như vậy, chẳng qua ngươi chỉ muốn bảo đảm địa vị thiên tài đứng đầu La gia của ngươi, đế sau này có thế khống chế La gia. Gần đây La Ngạo vươn lên, ngươi bắt đầu cảm thấy bị uy hiếp, liền mượn tay kẻ khác giết chết La Ngạo”.
Nghe vậy, La Vân hơi nhíu mày.
La gia không hề đoàn kết mà chia làm hai phe.
La Vân và La Thiên Tiếu ở hai phe đối lập nhau, với tư cách là trưởng lão hạch tâm của Thiên Vũ Thần Tông, La Thiên Tiếu có quyền lực cực kỳ cao trong gia tộc.
Đây cũng là lý do La Vân chọn cách chờ đợi phiền phức thay vì để La Thiên Tiếu ra tay chiếm Thiên Đạo cốt của Phương Thần.
Hắn ta biết hiện tại chưa phải lúc trở mặt với
La Thiên Tiếu, nên chỉ có thế nói lại lần nữa: “Tiểu thúc yên tâm, ta nhất định sẽ giết tên đó để trả thù cho đường đệ”.
La Thiên Tiếu khinh thường nói: “Không cần, ta đã yêu cầu hắn tham gia hành trình thăm dò tân thế giới trong ba ngày, ta sẽ sắp xếp đệ tử của ta tiến vào, hân nhất định sẽ chết!”
Nói xong, ông ta lạnh lùng liếc nhìn La Vân, nói: “Ta nghe nói gần đây ngưoi đã lâỳ được Thiên Đạo Cốt từ trong cơ thể của Phương Thần, đúng là thủ đoạn hay, người làm tiểu thúc như ta cũng không biết”.
“Ngươi cứ lo tu luyện cho tốt, chút việc nhỏ này ta có thể xử lý được”.
Nói xong ông ta rời đi thẳng mà không đợi La Vân lên tiếng.
La Vân nhìn theo phía La Thiên Tiếu rời đi, thần sắc âm trầm tới cực điểm.
Nhưng Tất nhanh hắn đã khôi phục lại tinh thần, tiếp tục bế quan tu luyện, luyện hóa Thiên
Đạo Cốt.
Sau khi Phương Thần trở về thánh điện Thất Phong, Cương Hổ lập tức chạy tới.
“Ôi! Phương sư đệ! Cuối cùng đệ cũng đã trở lại!”
Nhìn thấy Phương Thần quay lại, Cương Hổ
suýt chút nữa đã bật khóc.
Ngày đầu tiên hắn đến, Phương Thần đã thẳng thừng rời đi, đem Thất Phong khống lồ giao cho hân ta!
Đáng tiếc, Thất Phong không có linh khí, muốn tu luyện chỉ có thể dựa vào linh thạch.
Nhưng mặc dù hân ta là thiên tài nhưng linh thạch cũng không dễ dùng như vậy, cho nên mấy ngày nay hắn ta Tất lo lắng.
Cương Hố đang định kế rõ những khó khăn của mình trong mấy ngày qua, nhưng hắn ta đột nhiên phát hiện ra Phương Thần thực sự đã đột phá đến Hậu Thiên cảnh! Hắn lập tức vui vẻ hỏi: “Phương sư đệ! Đệ đột phá rồi sao?”
Phương Thần gật đầu.
“Thật tốt quá! chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”, hắn ta tràn đầy mong đợi nhìn Phương Thần.
“Có thể”.
Phương Thần cũng không từ chối, đây vốn là điều mà hắn đã hứa với Cương Hổ.
Sau đó hắn lập tức nhìn Cương Hố hỏi: “Huynh định ngộ đạo nào?”
“Tất nhiên là chiến Tự Đạo Văn rồi!”
Cương Hổ hưng phấn nói: “Chiến Tự Đạo
Văn có thể làm tăng sức chiến đấu! Nếu ta có thế ngộ được thì lực chiến của ta nhất định sẽ tăng lên gấp mấy lần!”
“Chiến đạo?”
Phương Thần có chút kinh ngạc, hắn vốn tưởng Cương Hố muốn ngộ ra chính là bổng đạo..
Những hân cũng không nói nhiều, gật đầu nói: “Huynh đến Luyện Võ Đường chờ ta, ta cần đến gặp sư nương trước rồi sẽ qua sau”.
“Được rồi được rồi!”
Tất nhiên Cương Hổ không có ý kiến!
Sau đó Phương Thần đến gặp Thu Mai, đồng thời cũng thăm lão ông, sau khi chữa khỏi bệnh đau lưng của ông ấy thì mới đến Luyện Võ Đường gặp Cương Hố.
“Lăng sư đệ! Chúng ta bắt đầu được chưa?”, Cương Hổ tràn đầy mong đợi nhìn Phương Thần.
Phương Thần gật đầu: “Đương nhiên rồi”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK