• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Lời mời
LỖ trưởng lão nghe nói như thế, quát lớn: “Câm miệng! Phương tiểu hữu là người mà ngươi có thể sỉ nhục sao?”
“Lỗ trưởng lão nhất định nhận lầm người rồi, hắn chỉ là một tên tạp chủng đê tiện mà thôi, làm sao có thể là người ngươi muốn tìm được chứ” Dịch Thiên Vũ vẫn cảm thấy Phương Thần chính là phế vật, là Lỗ trưởng lão nhận Lâm.
Sắc mặt Phương Thần trong nháy mắt lạnh như băng, Dịch Thiên Vũ trêu chọc mình hết lần này đến lần khác, thật sự coi mình là bùn nhão à.
Hắn dừng bước, chậm rãi nói: “Cảm ơn tiền bối đã mời, nhưng ta là một tiểu tử nghèo, vẫn không nên quấy rầy tiền bối thì hơn”
Hắn nhìn ra được, Lỗ trưởng lão nhất định có việc cầu xỉn hắn, mặc dù không biết là cái gì nhưng có thể là thăm dò gì đó.
Nếu đối phương thật sự coi trọng hắn, vậy nhất định sẽ ra tay với Dịch Thiên Vũ.
Nếu không coi trọng thì hắn cũng không có quá nhiều tổn thất, quay đầu đi là được.
“Tiểu tử, ngươi biết tự lượng sức mình
đấy!”
Dịch Thiên Vũ cười khẩy, hắn ta còn muốn trào phúng Phương Thần nhưng lại bị Lỗ trưởng lão đạp ra ngoài như một con chó gặm bùn.
“To gan! Dám làm nhục khách quý của phòng đấu giá Vạn Tinh ta! Dịch Thiên Vũ! Ngươi đúng là to gan! Từ hôm nay trở đi phòng đấu giá Vạn Tinh ta sẽ cắt đứt mọi hợp tác với Dịch gia! Còn ngươi sẽ bị xóa bỏ tư cách hội viên của Vạn Tỉnh!”
Ông ta cũng nhìn ra, Phương Thần muốn xem thái độ của bọn họ.
“Lỗ, Lỗ trưởng lão, ngươi đang nói đùa sao?”
Dịch Thiên Vũ hoàn toàn luống cuống, Dịch gia dựa vào việc giao dịch với hội đấu giá Vạn Tinh. Nếu không có phòng đấu giá Vạn Tinh thì Dịch gia chắc chắn sẽ lỗ rất nhiều!
Vê phần tìm nhà khác giao dịch ư? Điều này hoàn toàn không có khả năng!
Nhỏ không thỏa mãn được, lớn đều có chuỗi cung ứng của mình, làm sao có thể thu nhận bọn họ.
Nếu tin tức này bị gia tộc biết được, vậy hắn ta rất có thể sẽ bị đánh chết!
Lỗ trưởng lão hừ lạnh một tỉếng: “Nói đùa ư? Ngươi cảm thấy ta nói đùa với ngươi sao?”
Điều mà phòng đấu giá Vạn Tỉnh không thiếu nhất chính là gia tộc cung ứng vật liệu, muốn tìm những nhà khác thì không biết có bao nhiêu gia tộc đang tranh nhau muốn hợp tác đây.
Mà Phương Thần thì khác, một vị giám định sư giỏi không biết có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận cho phòng đấu giá Vạn Tinh.
Thiên quân dễ có được, một tướng khó cầu.
Sau đó ông ta không để ý tới lời cầu xin tha thứ của Dịch Thiên Vũ, cung kính nói với Phương Thần: “Phương công tử, mời, Nhạn chưởng quỹ tìm ngươi đã lâu rồi.”
Phương Thần không ngờ đối phương lại vì mình mà đoạn tuyệt hợp tác với Dịch gia, lúc này đây hắn cũng không từ chối nữa.
Lỗ trưởng lão còn không quên Lâm Tuyết Nghiên, ông ta cũng mỉm cười chắp tay nói: “Nếu Lâm tiểu thư là bằng hữu của Phương công tử, xỉn mời đỉ cùng bọn ta.”
Lâm Tuyết Nghiên vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, nàng ta nghe vậy thì gật đầu ngu
ngốc và vô thức đi theo.
Chẳng bao lâu sau, trước cửa chỉ còn lại Dịch Thiên Vũ và một đám người xem kịch vui.
Bấy giờ những người này cũng ý thức được Phương Thần có thân phận khác, còn người chịu thiệt chính là Dịch Thiên Vũ.
Vì thế, sắc mặt bọn họ cũng thay đổi và bắt đầu trào phúng.
“Ngươi không phân biệt được đối phương là ai à? Đắc tội thì phải chết thôi.”
“Đúng vậy, đúng là một tên ngốc.”
“Gia tộc bọn họ có một kẻ ngốc như vậy, thật sự là gia môn bất hạnh mà.”
Sắc mặt Dịch Thiên Vũ từ tuyệt vọng, dần dần biến thành hung hãn!
“Phương Thần! Lâm Tuyết Nghiên! Thù hôm nay ta đã ghi nhớ! Các người cứ chờ đó cho ta!”
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nóỉ, oán độc liếc mắt nhìn hai người đã đi vào, rồi ỉm lặng rời đi.
Phương Thần được mời đến phòng cao cấp nhất của phòng đấu giá Vạn Tinh.
Lỗ trưởng lão cho người dâng trà, Phương
Thần nhấp một ngụm, lập tức cảm thấy trong cơ thể mình thông suốt, rất nhiều năng lượng, tu vỉ cũng đang từ từ tăng lên.
Điều này làm cho Phương Thần hơi kinh hãi! Đây là lần đầu tiên hắn uống trà ngon như vậy.
Lâm Tuyết Nghiên cũng bối rối, nhưng may nàng ta đã trải qua chút ít chuyện đời, nên có thể duy trì hình ảnh lạnh lùng thường ngày của mình.
Tuy nói nàng ta là thánh nữ Thiên Vũ Thần Tông, nhưng phòng đấu giá Vạn Tinh là một thế lực cực kỳ to lớn, nơi này cũng chỉ là một nhánh mà thôi.
Cho nên dù nàng ta có thân phận thánh nữ, cũng chưa từng được đãi ngộ cao cấp như vậy.
Nhưng nàng ta tuyệt đối không ngờ hôm nay nhờ có Phương Thần mà nàng ta nhận được sự đãi ngộ cao nhất của phòng đấu giá Vạn Tinh.
Điều này làm cho ánh mắt nàng ta nhìn Phương Thần càng thêm phức tạp.
Lỗ trưởng lão vẫn ở bên cạnh nói chuyện khách sáo, khen ngợi Phương Thần tuổỉ trẻ tài
cao.
Không bao lâu sau, cửa phòng khách được mở ra, có một bóng người nhanh nhẹn đi vào, chính là Nhạn Xảo Lâm.
Hôm nay Nhạn Xảo Lâm mặc một bộ sườn xám dài màu đỏ lộng lẫy, khuôn mặt được trang điểm tỉnh tế, khiến vẻ ngoài vốn đã xinh đẹp của nàng ta lại càng thêm hấp dẫn.
Sau khi tiến vào, đầu tiên nàng ta nhìn lướt qua một vòng, khỉ nhìn thấy Phương Thần thì không dời đi được.
“Chắc vị này chính là Phương Thần, Phương công tử phải không?” Nhạn Xảo Lâm hòa nhã hỏi.
Phương Thần đứng lên hành lễ: “Đúng là tại hạ.”
Nhạn Xảo Lâm thản nhiên mỉm cười: “Phương công tử đúng là như lời đồn, là một nhân tài, chắc hẳn có rất nhiều nữ tử theo đuổi.”
Phương Thần nói: “Khen nhầm rồi, không biết hôm nay gọi Phương mỗ tới đây là có chuyện gì sao?”
Nghe được lời nóỉ thẳng thắn như vậy, Nhạn Xảo Lâm mỉm cười nói: “Phương công tử thật đúng là thẳng thắn, ta đây cũng sẽ không nói vòng vo nữa. Nhưng mà cứ để cho ta tự giới
thiệu đã.”
Nàng ta đi tới ngồi ngay ngắn đối diện với Phương Thần, không biết cố ý hay vô tình lộ ra cặp đùi trắng nõn nà không tì vết dưới sườn xám của nàng ta.
Đường cong hoàn mỹ kia có thể làm cho vô số người rơi vào mê muội, tựa như chỉ trong tranh mới có.
“Tiểu nữ tên là Nhạn Xảo Lâm, là tiểu chưởng quỹ của phòng đấu giá Vạn Tỉnh.1′ Nàng ta giới thiệu, lập tức đỉ thẳng vào vấn đề chính: “Lần trước Vu Nguyên Văn – Vu công tử đấu giá được một viên đan dược ở chỗ ta. Nói thật, ta có hơi xấu hổ, phòng đấu giá của ta được xưng là ba phòng đấu giá đứng đầu Thần Đông Vực, vậy mà nhìn không ra đan dược này là giả, thật sự là thẹn với thanh danh của ba phòng đứng đầu. Sau đó bọn ta nghe nói đan dược kia do ngươi nhìn ra, có thật hay không vậy?”
Mặc dù biết chính là Phương Thần, nhưng Nhạn Xảo Lâm vẫn hỏi lại.
Lâm Tuyết Nghiên ở một bên hơi khiếp sợ nhìn về phía Phương Thần.
Nàng ta biết rất rõ năng lực của phòng đấu giá Vạn Tinh lợi hại đến mức nào, ngay cả bọn họ cũng có thể lừa gạt thì nhất định đan dược
này được làm giả cực kỳ cao siêu! Nhưng lại bị Phương Thần nhìn ra, chẳng lẽ đây là may mắn ư?
Giờ phút này cuối cùng Phương Thần cũng hiểu được vì sao đối phương lại tiếp đãi nồng hậu như thế.
Hắn cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Nghe Phương Thần thừa nhận, trong mắt Nhạn Xảo Lâm hiện lên một tỉa sáng, lạỉ hỏi: “Không biết Phương công tử nhìn ra bằng cách nào?”
Sau đó Phương Thần lại chỉ ra đan dược này được làm giả như thế nào.
Nhạn Xảo Lâm nghe rất tập trung, trầm tư một lúc lâu sau mới hỏi: “Nói như vậy, ngươi có thể phân biệt ra độ thật giả của đan dược trên cùng một dược liệu ư?”
“Đương nhiên không thể.” Phương Thần cũng không dám mạnh miệng nói: “Nhưng trong vòng cấp năm, tại hạ đều có thể nhìn ra được.”
Thật ra hắn cũng có thể nhìn ra cấp sáu, nhưng nói như vậy sẽ làm cho mọi người kinh hãi, cho nên hắn vẫn lựa chọn khiêm tốn.
Nhưng điều hắn tự cho là khiêm tốn, lại
làm cho tất cả mọi người ở đây hít một ngụm khí lạnh!
Cấp năm! Đây đã xem như là cấp bậc cao nhất ở Thần Đông Vực rồi!
Đương nhiên, Nhạn Xảo Lâm sẽ không vì Phương Thần nói ra lời này mà tin tưởng ngay, dù sao cũng chỉ là lời nói suông không có bằng chứng.
Nàng ta nói: ”Đúng lúc nơi này của bọn ta có vài món đấu giá không thể xác định, có thể mời Phương công tử giám định được không. Nếu có thể nhìn ra, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi Phương công tử”
Phương Thần trầm tư một lát, hắn cũng không từ chối mà gật đầu đồng ý.
Nhạn Xảo Lâm vỗ tay, nhất thời có năm thị nữ tướng mạo xinh đẹp, dáng người cao gầy bưng khay gỗ lỉm đi vào.
Trên khay đậy một tấm vải, che giấu vật trong khay.
Thị nữ đặt khay lên mặt bàn rồi cúi chào lui đi.
“Kính xin giám định” Nhạn Xảo Lâm đưa tay mời.
Phương Thần cũng không khách sáo, hắn
đi tới trước khay thứ nhất, xốc tấm vải lên.
Bên trong rõ ràng là một viên đan dược cấp ha ỉ, toàn thân đan dược rực rỡ, bề mặt có vết nứt, trong hương đan nồng đệm thoang thoảng mùi thuốc, ngửi một hơi sẽ khiến tâm thần sảng khoái.
Nhưng Phương Thần nhìn thoáng qua đã có thể kết luận thật giả: “Đan dược này nhìn như linh quang đỏ bừng, nhưng thật ra chỉ có bề ngoài, vết nứt ở mặt ngoài cũng không phải do nhiệt độ quá cao gây ra, mà chỉ là dấu vết làm giả để lại, là đan dược giả.”
Đòi mắt đẹp như tinh linh của Nhạn Xảo Lâm lóe sáng, giám định sư của bọn họ cần tốn thời gian một chén trà mới có thể nhìn ra, nhưng Phương Thần vừa nhìn đã có thể chỉ ra manh mối!
“Mời tiếp tục.” Nàng ta nói.
Phương Thần xốc khăn của khay thứ hai lên, đó là một gốc dược liệu xanh biếc, chất liệu giống như phỉ thúy, trong suốt.
Nhìn thoáng qua, Phương Thần đã thốt ra: “Bích Ngọc Lỉnh Thúy Thảo cấp ba, đáng tiếc là hàng giả. Có một loại linh thảo tên là Giả Thiên Giả Ngọc Thảo, không có bất kỳ công hiệu gì, có vài phần tương tự với Bích Ngọc Linh Thúy
Thảo. Nếu thông qua thủ đoạn đặc biệt chế tạo, có thể lấy giả tráo thật.”
Ánh sáng trong mắt Nhạn Xảo Lâm càng thêm rực rỡ, Lâm Tuyết Nghiên cũng khiếp sợ nhìn Phương Thần.
Nàng ta không biết Phương Thần lại có bản lĩnh cao như vậy, phân biệt thật giả đúng là có bài bản hẳn hoi.
Ba món còn lại Phương Thần cũng đều có thể phân biệt mà không có bất kỳ sai Lâm nào.
Điều này làm cho Nhạn Xảo Lâm càng thêm xác định, lúc trước Phương Thần phân biệt được đan dược thật giả cũng không phải là do may mắn, mà là thật sự có bản lĩnh!
“Phương công tử!”
Nhạn Xảo Lâm đứng lên, chắp tay nói: “Kính xin làm trưởng lão khách khanh của nhònq đấu aỉá Van Tinh ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK