• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khai Mạch Thiên Đan!”

“Con mợ nó! Đó chính là thần dược có thế phụ trợ khai mạch!”

Tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn, còn những đệ tử không tham gia thì vô cùng tiếc nuối.

Chỉ có điều loại hoạt động này không phải ai cũng có thể tham gia mà còn cần phải đáp ứng các điều kiện phù hợp.

Phương Thần cũng cảm thấy trong lòng hoi động, đan dược khai mạch quả thực có ích lợi rất lớn đối với hắn.

Ngay lập tức, La Thiên Tiếu sai người phân phát pháp bảo ghi lại bản đồ cho các đệ tử bên dưới mượn.

Khi một đệ tử đưa pháp bảo cho Phương Thần, ánh mắt nhìn hắn lại có chút kỳ quái.

Phương Thần cũng chú ý tới điều đó, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao hiện tại hắn đang là tiêu điểm chú ý của mọi người, có rất nhiều ánh mắt kỳ quái hướng về phía hắn.

Pháp bảo được phân phát giống như một cái dĩa, phàm phẩm cấp ba, phía trên tản ra ánh sáng nhàn nhạt, còn có một ít phù văn bên trên.

Cách sử dụng cũng rất đơn giản, chỉ cần

khởi động là nó sẽ tự động ghi lại môi trường xung quanh, người dùng cũng có thể tự ghi lại để làm cho bản đồ trở nên chi tiết hơn.

Rất nhanh thì hơn 300 người đã được phát pháp bảo bản đồ, La Thiên Tiếu nói: “Nhớ kỹ, các ngươi phải bảo quản pháp bảo bản đồ, nếu làm mất thì sẽ mất tư cách, hai mươi linh thạch cũng không thế nhận được”.

‘Vâng”, mọi người đều đồng ý.

La Thiên Tiếu lấy ra một lệnh bài, hai tay kết ấn bắn ra một đạo ấn quyết vào trong vết nứt không gian.

Những vết nứt không gian hơi chớp động, hình thái phát sinh biến hóa.

La Thiên Tiếu nói: “Sau khi tiến vào các ngươi có thế đi thẳng đến thế giới mới, tuy vị trí không cổ định nhưng cũng sẽ không bị dịch chuyến đến khu vực có sinh vật uy hiếp, các ngươi có thể yên tâm”.

“Còn chờ gì nữa! Vào thôi!”

Không biết là ai đã hét lên, sau đó liền nhảy vào vết nứt không gian!

Những người khác cũng lần lượt nhảy vào vết nứt không gian rồi biến mất.

Đám người Lạc Tú vẫn thờơ, hiển nhiên muốn đợi cho đến khi Phương Thần tiến vào

trong rồi mới tiến vào.

Phương Thần đương nhiên hiểu được ý đồ của bọn họ, hắn cũng không hề do dự, lập tức đi theo những người khác tiến vào vết nứt không gian.

Thấy vậy, đám người Lạc Tú cũng đuổi theo.

Khi mọi người đều đã tiến vào, vết nứt không gian lập tức đóng lại, thời hạn mở ra chính là một tháng sau.

Khi bước vào vết nứt không gian, Phương Thần chỉ cảm thấy không gian xung quanh hỗn loạn, bản thân không ngừng bị sức mạnh không gian cuốn đi.

Khi rơi ra khỏi vết nứt không gian, hắn cảm thấy vô cùng choáng váng, cũng may chỉ trong một khắc thì hắn đã liền khôi phục lại.

Nhìn chung quanh, hắn thấy nơi này là một khu rừng rậm, nhưng trong rừng rậm lại Tất yên tĩnh, không có một tia gió.

Sau khi xác nhận không có nguy hiếm gì, Phương Thần leo thẳng lên ngọn đồi cao nhất để quan sát xung quanh.

Đồng thời hắn cũng mở pháp bảo bản đồ ra được bật lên, khu vực xung quanh nhanh chóng được ghi lại.

Nơi đây được bao quanh bởi rừng rậm trải

dài hàng ngàn dặm, dây leo quấn quanh, chính là khung cảnh của một khu rừng rậm nguyên sinh.

Phương Thần thỉnh thoảng có thể nghe thâỳ dã thú gầm rổng, động tĩnh khắp nơi, đủ để cho thấy nơi này không phải là nơi an toàn.

Sau khi xác định tình hình chung xung quanh, Phương Thần liền tiến sâu vào rừng rậm!

Đối với tiểu thế giới như thế này thì các cao thủ trong tông môn đều sẽ vào thăm dò thử trước một phần, sau khi xác định bên trong không có yêu thú quá mức cường đại thì mới cho đệ tử tiến vào trong đó.

Nếu đến đây để chịu chết thì cũng sẽ không có nhiều đệ tử tích cực tham gia như vậy.

Gầm!

Đúng lúc Phương Thần đang chạy trên đường thì có một con sư tử lửa nhảy ra từ bãi cỏ! Hung thần khí tràn ngập! Móng vuốt của nó như lưỡi dao chộp tới Phương Thần!

Phương Thần cũng đã chuấn bị sẵn sàng! Hắc Minh Kiếm không biết từ khi nào đã bay ra khỏi cơ thể của hân! Đổi mặt với sự tấn công của sư tử lửa, hắn không hề tỏ ra sợ hãi mà thậm chí còn lao về phía trước với tốc độ nhanh hơn!

Móng vuốt của sử tử lửa va chạm với Hắc Minh Kiếm, đánh ra những tia lửa kinh hoàng!

Nhưng ngay sau đó kiếm ý trên Hắc Minh Kiếm bùng nổ, lập tức đánh bay sư tử lửa!

Sư tử lửa kinh hãi! Không ngờ con thú hai chân này lại mạnh mẽ đến vậy! Không chút do dự, nó liền quay người bỏ chạy!

Phương Thần đang muốn đuổi theo, lại cảm giác được có thứ gì đó đang nhanh chóng trèo lên cây, còn che giấu khí tức.

Sau năm nhịp thở, ba bóng người lập tức xuất hiện ở trước mặt Phương Thần!

Phương Thần nhìn kỹ hơn, chỉ thấy bọn họ chính là ba người trong số hơn năm mươi người trước đó!

Trước khi tiến vào, Phương Thần đã ghi nhớ trong đầu bộ dáng của những người này, đối với người đã tiến vào Hậu Thiên cảnh như hắn thì chuyện này cũng không có gì khó khăn.

Điều khiến Phương Thần cảm thấy khó hiểu chính là tại sao ba người này lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là trùng hợp?

“Sao bọn chúng tìm được ta?”, hắn hơi cau mày.

Lúc này phía dưới có người nghi hoặc nói: “Kỳ quái, vừa nãy ở đây có tiếng động, tên kia hẳn là vừa ở đây”.

“Chắc là hắn vẫn chưa đi xa, chúng ta tiếp

tục đuổi theo!” “Được”.

Ba người còn đang muốn tiếp tục đuối giết, Phương Thần nhìn bọn họ, trong ba người có một người là Hậu Thiên cảnh cấp bốn, còn lại hai người là Hậu Thiên cảnh cấp ba.

“Có thể giết”, hắn nghĩ thầm, sau đó trong nháy mắt biến mất từ trên cây!

Không biết từ khi nào trên tay hắn lại có thêm một chiếc lá! Thân ảnh của hắn nhanh chóng phóng xuống, chiếc lá trong tay Phương Thần bắn ra chặt đứt một nhánh cây!

“Ai?”

Ba người lập tức quay đầu lại, cảnh giác nhìn! Cùng lúc đó, Phương Thần cũng đi tới phía sau một người!

Người đàn ông ngay lập tức cảm thấy ớn lạnh sau lưng! Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác được thân thể nhẹ bang, cái đầu trong vô thức lăn về phía trước.

Hắn ta có chút mê mang, cảm thấy cơ thể mình nhẹ đến kỳ lạ, cái đầu vô thức lăn về phía trước rồi thấy một xác chết không đầu đang đứng ở vị trí của mình lúc nãy.

Lúc này hắn ta mới chợt nhận ra đầu của mình đã bị chặt đứt!

Khoảnh khắc phát hiện có người bị chặt đầu thì hai người còn lại mới nhận ra mình đã bị bẫy!

Khi hắn quay người lại liền nhìn thấy nét mặt lạnh lùng của Phương Thần.

“Tên khốn! Người của ta mà cũng dám giết!”

Tu sĩ Hậu Thiên cảnh cấp bốn giận tím mặt! Hắn giơ chùy lên bố về phía Phương Thần!

Một người khác cũng dùng trường kiếm đâm thẳng về phía Phương Thần!

Phương Thần đã chuẩn bị sẵn sàng, Khiên Sát Ma không biết đã xuất hiện từ lúc nào, ngăn cản công kích của tu sĩ Hậu Thiên cảnh cấp bốn!

Bên kia, trong mắt Phương Thần hiện lên màu đỏ tươi! Tu sĩ cấp ba đột nhiên cảm thấy đầu mình có cảm giác ngứa ran! Công kích hỗn loạn trong nháy mắt!

Mà Phương Thần cũng không cho hắn ta cơ hội hoàn hồn mà liền chém chết hắn chỉ trong một kiếm!

Nhìn sang bên kia, hắn ngạc nhiên phát hiện Khiên Sát Ma đang cắn vào đại chùy của tu sĩ cấp bốn một cách vô cùng hung hãn!

“Làm tốt lắm”.

Phương Thần khen ngợi, ma khí trong Hắc Minh Kiếm nhanh chóng hội tụ!

Tử Quang Ma Nhận đã thành hình, chém về phía tu sĩ cấp bốn!

Sắc mặt tu sĩ cấp bốn có sự thay đổi lớn! Hắn ta cùng đại chùy không ngừng bị đánh lui ra phía sau, đồng thời hắn ta cũng lấy ra pháp bảo phòng thủ!

Đôi mắt đỏ của Phương Thần lại chớp động! Tu sĩ cấp bốn đột nhiên cảm thấy đầu mình có cảm giác đau đớn! Chuyển động cũng chậm lại một chút!

Trong khoảnh khắc vừa chậm lại, Tử Quang Ma Nhận của Phương Thần đã chém trúng hân ta, chém hắn ta thành từng mảnh chỉ bằng một chiêu!

Làm xong tất cả những điều này, Phương Thần cảm thấy chính mình cũng hơi choáng váng.

Công kích tinh thần lực của Hồn Thiên Ma Nhãn mặc dù rất mạnh mẽ, nhưng tiêu hao tinh thần lực của hắn cũng cực kỳ cao.

Phương Thần chỉ có thể liên tục bùng nổ trong thời gian ngắn khoảng hai lần.

Sau khi giết chết ba người, hắn lấy đi toàn bộ bảo bối và linh thạch trên người bọn họ, sau đó bỏ chạy về một hướng!

Gần một nén hương sau, năm bóng người lại

xuất hiện ở đây.

Trong đó có một cường giả Hậu Thiên cảnh cấp sáu và hai tu sĩ cấp năm!

Họ cau mày khi nhìn thấy tình trạng bi thảm của ba xác chết trên mặt đất.

Tu sĩ cấp sáu hừ lạnh: “Hắn dám giết người của chúng ta, lá gan của tên khốn này thật lớn”.

Hắn ta lấy ra một pháp bảo giống như một quả cầu thủy tinh, trong quả cầu thủy tinh có một điểm sáng không ngừng nhấp nháy và di chuyển về phía xa.

Sau khi xem xong, hắn ta nhanh chóng xác định phương hướng trốn chạy của Phương Thần, sau đó quát lớn: “Đuổi theo!”

Năm người nhanh chóng đuổi theo!

Phương Thần vừa bỏ chạy vừa thay đổi phương hướng.

Nhưng chỉ chạy được nửa ngày thì hắn đã nhận ra năm luồng khí tức mạnh mẽ đang chậm rãi tiếp cận mình từ phía sau.

Phương Thần cau mày.

“Chuyện gì đã xảy ra? Sao bọn chúng lại phát hiện ra hành tung của ta?”

Để tránh dọc đường lưu lại dấu vết, tổc độ của hắn cũng không quá nhanh, hắn còn liên tục

thay đổi vị trí, theo lý mà nói thì đối phương không thể tìm được hắn.

“Chẳng lẽ đối phương có bí thuật theo dõi gì đó? Không đúng, nếu chỉ một hai người biết thì còn được, nhưng ba người đều biết vị trí của ta, như vậy có hơi kỳ lạ”.

“Chẳng lẽ”.

Phương Thần nghĩ tới một khả năng.

“Thử xem”.

Hân muốn xác minh nên đã lấy ra một lá độn địa phù dán thẳng vào bắp chân của mình, sau đó toàn thân chui thẳng vào lòng đất!

Trong nháy mắt tốc độ của Phương Thần tăng lên hơn mười lần! Chỉ trong thời gian một tách trà, tất cả những người phía sau đều bị bỏ xa!

“Sao? Hắn thực sự có thể tăng tốc chỉ trong nháy mắt!”

Tu sĩ cấp sáu hơi kinh ngạc, nhưng hắn ta chỉ nhìn quả cầu sáng ngời trong tay, cười lạnh nói: “Ta cũng muốn xem ngươi có thể chạy đi đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK