Chương 36: Núi Bát Trọng
Hắn cũng không lừa gạt Cương Hổ, tu sĩ sau khi đột phá thường sẽ có thế cảm ngộ ra được.
Cương Hổ cũng biết điểm này, liên tục gật đầu.
“Được! Vậy thì đợi Phương sư đệ đột phá!”
Sau đó hắn còn thận trọng hỏi: “Không biết Phương sư đệ khi nào mới đột phá?”
Phương Thần nói: “Ta phải đến núi Bát Trọng đột phá, trong thời gian mấy ngày ta rời đi, hy vọng Cương sư huynh có thể bảo vệ tốt Thất Phong Thánh Điện. Đặc biệt là sư nương của ta cùng ông gia gia, bọn họ chỉ là phàm nhân, tôi không muốn họ bị tổn thương”.
“Không thành vấn dề!”
Cương Hổ vỗ ngực nói: “Phương sư đệ ngươi cứ việc đi! Chỉ cần ta còn ở đây thì ta sẽ không bao giờ để bọn họ bị chút thương tổn nào! Hơn nữa tông môn cũng có quy củ, không được tùy tiện giết chóc, ngay cả phàm nhân cũng vậy. Cho dù không ai nhìn thấy thì lá gan của bọn chúng có lẽ sẽ lớn hơn một chút, nhưng cũng sẽ không dám hành động liều lĩnh.
Nghe vậy, Phương Thần mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Trước khi rời đi, hắn đến phủ Thiên Dương để thỉnh an Thu Mai, còn cẩn thận dặn dò bà ấy cố gắng hạn chế đi ra ngoài..
Thu Mai đương nhiên gật đầu đồng ý, lão ông
cũng vậy.
Sau khi làm xong tất cả những điều này Phương Thần mới rời khỏi Thất Phong, đi đến Hữu Tự phong.
Hữu Tự phong là khu vực trung tâm thực sự của Thiên Vũ Thần Tông, giống như Vô Tự phong, bên trong có Linh Khí Các, Thần Đan Các, Thư Viện Các,…
Núi Bát Trọng, một trong ba thánh địa tu luyện lớn, là ngọn núi nằm phía sau Hữu Tự phong.
Sau khi leo qua vài ngọn núi, trước mặt hắn hiện ra một ngọn núi đen.
Linh lực trên đỉnh núi thật cuồng bạo! Quanh năm mây đen dày đặc, sấm chớp vang rền, đây đúng là núi Bát Trọng.
Phương Thần đáp xuống chân núi, ở đây có một bãi đất rộng, lối vào núi Bát Trọng cũng ở ngay đây.
“Dừng lại!”
ở lối vào có một thanh niên chặn đường Phương Thần.
Thanh niên này khoảng hai mươi tuổi, mặc áo trắng, có lẽ là một đệ tử lâu năm.
Hắn nhìn Phương Thần từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Phương Thần ôm quyền nói: “Sư huynh, ta là đệ tử mới, có một cơ hội vào núi Bát Trọng”.
Hắn lập tức lấy ra lệnh bài đệ tử của mình, thứ Mạnh Dao đưa cho hắn khi đến giúp chuyển nhà.
Thanh niên ngạo nghề tiếp nhận lệnh bài, tùy tiện nhìn lướt qua rồi sửng sốt: “Thất Phong!”
“Đúng vậy”, Phương Thần nói.
Thanh niên trước mặt dường như đang nghĩ điều gì đó, liền quát lớn: “Cầm lệnh bài cút cho ta! Thất Phong toàn là một đám vô dụng, không xứng tiến vào núi Bát Trọng!”
Phương Thần cau mày, người này rõ ràng là đang nhắm vào hắn, không muốn để hắn tiến vào núi Bát Trọng.
Hắn lạnh lùng nói: “Thất Phong cũng nằm trong nội môn, có quyền tiến vào núi Bát Trọng”.
“Ta nói ngươi không có quyền thì chính là không có quyền!”, thanh niên cười lạnh nói: “Hôm nay ta chốt ở đây, ta nói ngươi khồng được vào thì ngươi không được vào”.
Phương Thần nhìn chằm chằm hắn, thản nhiên nói: “Ngươi là người của La Vân? Hay là người của Vu Nguyên Văn?”
Nói đền người mà hắn đắc tội trong tông môn thì cũng chỉ có hai kẻ đó.
Những người khác sẽ không vô duyên vô cớ cản trở hắn, hiển nhiên việc này là do La Vân hoặc Vu Nguyên Vãn sắp xếp.
Hoặc có thể người trước mặt này cố tình làm vậy vì muốn lấy lòng hai người đó.
Sắc mặt của thanh niên hơi thay đối, hắn ta hét
lên: “Ngươi đang nói bậy bạ gì thế? Mau cút khỏi đây cho ta! Bằng không thì đừng trách ta khồng khách khí!”
Tình huống kỳ lạ ở đây cũng thu hút sự chú ý của những người khác cho nên nhiều người lần lượt tụ tập xung quanh.
Mà trong đó rất nhiều đều là đệ tử mới như Phương Thần.
Phương Thần lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Ngươi mới là người phải cút khỏi đây cầm lông gà mà cứ tưởng là mũi tên! Ngươi thật sự cho rằng mình có bản lĩnh đó sao? Đệ tử cũ liền có thể tùy ý đuổi người đi sao?”
Các đệ tử mới nghe vậy đều lộ vẻ mặt khác thường cùng oán giận, dường như trước đây họ cũng đã từng bị thanh niên này làm khó dề.
“Ngươi ngậm máu phun người!”, thiếu niên biến sắc quát lớn.
“Đế Chấp Pháp Đường tới đây! Xem có phải là ta vu khống hay khống!”, Phương Thần lạnh lùng nói.
“Đúng vậy! Gọi Chấp Pháp Đường đến!”
“Trước đây hắn ta thu của ta một khối linh thạch rồi mới cho ta vào!”
“Hắn ta thậm chí còn đe dọa ta!”
“Đúng là khinh người quá đáng!”
Rất nhiều đệ tử mới đều tức giận đứng dậy, dự định cùng Phương Thần tính sổ món nợ này!
Thanh niên kia thấy vậy thì liền hoảng sợ.
Chèn ép đệ tử mới! Đây đúng là một tội lớn!
Hơn nữa trước đây hắn quả thực có làm khó, dồng thời trấn lột linh thạch của đệ tử mới, nếu như bị điều tra thì hắn ta không thể nào gánh nổi.
“Phương Thần, ngươi”.
Sắc mặt thanh niên đỏ bừng! Gân xanh của hắn ta nổi lên nhưng mất một lúc lâu hắn ta cũng không nói được lời nào.
“Cút ngay!”
Phương Thần lạnh lùng nói: “Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, tiến vào nội môn không lo khổ luyện mà ngày nào cũng làm những việc trộm gà bắt chó. Người như ngươi ở lại trong Thiên Vũ Thần Tông chẳng khác nào loài chuột hôi thối, là nỗi nhục của tông môn”.
“Nói hay lắm!”
Các đệ tử mới vồ tay.
Người đệ tử lâu năm còn lại cũng liếc nhìn thanh niên đó bằng ánh mắt khinh thường và chán ghét, cảm thấy rất xấu hổ khi kết giao với hắn ta.
Sắc mặt thanh niên hết xanh rồi lại đỏ, ánh mắt lạnh lẽo oán độc trừng lớn.
Hắn ta biết hôm nay chỉ sợ không thể hoàn thành được nhiệm vụ là La Vân giao cho, nếu như hắn ta tiếp tục làm lớn chuyện thì người chịu thiệt chỉ có hắn ta mà thôi.
Nhưng hắn ta lại rất không muốn đế Phương Thần đi dề dàng như vậy, liền âm lãnh truyền âm cho Phương Thần biết: “Phương Thần, ngươi đợi đó cho ta, Chung Quan ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này!”
Nói xong hắn ta liền nhường đường đi, nhưng vẻ mặt lại võ cùng âm độc.
Phương Thần liếc hắn ta một cái, cũng không thèm (Tể ý.
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của các đệ tử mới, hắn bước vào núi Bát Trọng.
Sắc mặt của Chung Quan vần âm trầm, sâu trong ánh mắt hiện lên sát khí nồng đậm.
“Chuyện này còn chưa xong đâu! Không giết chết ngươi thì khó có thể hóa giải nồi hận trong lòng ta!”, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Núi Bát Trọng tổng cộng có bốn khu vực lớn để đệ tử tu luyện, đó là Thiên, Địa, Huyền Hoàng.
Nghe đồn rằng ở trong núi Bát Trọng còn có những khu vực khác tốt hơn, nhưng đặc biệt chỉ được các trưởng lão sử dụng.
Phương Thần vừa mới nhập môn không lâu, đang ở Tụ Linh cảnh, cho nên tất nhiên hắn phải lựa chọn khu vực Hoàng cấp thấp nhất.
Bốn khu vực chính đều được kết nối với nhau, nhưng lối vào lại không ở cùng một nơi.
Đến lối vào khu vực cấp Hoàng, ở đó có một
trận pháp bị ấn giấu trong sương mù, xuyên qua sương mù mới có thế đi vào núi Bát Trọng thật sự.
Phương Thần đi thẳng vào trong đó, khi hắn đi ra khỏi sương mù, một cỗ linh lực cuồng bạo liền đánh thẳng về phía hắn!
Phương Thần còn chưa kịp hấp thụ thì nó đã điên cuồng đâm vào trong cơ thể hắn! Nếu khồng luyện hóa kịp thời thì nó sẽ gây ra tổn hại lớn cho thân thế của hắn.
Cũng may đây chỉ là lối vào, cho nên Phương Thần còn có thế ngăn cản được luồng linh lực cuồng bạo này.
Phương Thần nhìn về phía khu vực Hoàng, nơi này là một đỉnh núi hoang vắng có diện tích rất rộng lớn, lúc này có rất nhiều đệ tử mới đang tu luyện ở các vị trí khác nhau.
Phương Thần thấy vậy liền đi thẳng vào chồ sâu, định tìm một nơi hoang vắng đế tu luyện cho tốt.
Việc này cũng không khó, dù sao khu vực Hoàng cũng rất lớn.
Chẳng bao lâu sau hắn da tìm thấy một đỉnh núi nhỏ có tường đá, rất ít người chú ý đến, sẽ khống ảnh hưởng đến việc hắn tu luyện.
Phương Thần ngồi xếp bằng trên mặt đất, lấy ra viên Vân Tiên Đan mà hắn giành được trong đợt Thất Phong Khảo Hạch..
“Có Vân Tiên Đan cùng một giọt máu Kiếm Ma còn sót lại trong cơ thể, muốn đột phá đến Hậu Thiên
cảnh cũng không thành vấn đề”.
“Nhưng đây chỉ là đột phá thồng thường nhất. Ta đã có thêm thiên tài địa bảo, thiên đạo ma cốt và thân thể kiếm ma, thật ra cũng có thể thử sức với chuyện đột phá kép”.
“Nếu may mắn thì thậm chí còn có thể khai mở mạch”.
Tụ Linh cảnh, đúng như tên gọi, chính là cảnh giới tích góp linh khí từng tí một trong cơ thế, khi tích lũy đến một trình độ nhất định thì liền có thể vận chuyển toàn thân.
Khi vận chuyển linh khí ra toàn thân được một lần, khai mở được mạch thì đó chính là tiến vào Hậu Thiên Cảnh..
Nếu vận chuyển linh khí ra toàn thân được hai Pân thì chính là Hậu Thiên cảnh cấp hai.
Ve phần mạch sau khi được khai mở thì kỳ thật có thể không cần mở lại. Chờ đến Tiên Thiên Cảnh rồi khai mở thêm một mạch liền tính là tiến vào Tiên Thiên.
Nhưng tu sĩ chỉ khai mở một mạch thì vẫn rất yếu đuối, chỉ có thế trở thành hòn đá lót đường cho đám thiên tài mà thôi.
Trong cơ thể con người có tổng cộng ba mươi sáu mạch, nếu có thế khai mở hết chúng và tiến vào Chu Nguyên cảnh thì liền có thế trở thành thiên tài đứng đầu! Mở ra một tương lai đầy hứa hẹn!
Tuy nhiên, thực tế đám người được ca tụng là
thiên tài cũng chỉ có thể khai mở được cao nhất mười tám mạch.
Hầu như không có người nào có thể khai mở hoàn toàn tất cả ba mươi sáu mạch trước khi bước vào Chu Nguyên cảnh.
Phương Thần tự hiếu mình khó có thể trở thành người đứng đầu phía đông Thần vực, nhưng sau khi khai mở mười tám mạch, thậm chí hai mươi mạch, hắn liền có thêm chút tự tin.
Cùng lúc đó, linh khí cuông bạo xung quanh lại bắt đầu muốn xâm nhập vào trong cơ thể Phương Thần.
ở lại núi Bát Trọng càng lâu thì sẽ cảm nhận được linh khí càng thêm cuồng bạo.
Đệ tử mới nhập môn nhiều lắm cũng chỉ có thế kiên trì ở lại ngọn núi này nhiều nhất một ngày mà thôi.
“Trước tiên vận chuyến linh khí bốn phía đánh sâu vào thân thế, sau đó lại vận chuyển linh lực của chính mình quanh thân, khiến cho thân thể đạt tới cực hạn”.
Đột phá như vậy thì thân thể mới có thể tiến vào Hậu Thiên cảnh, đồng thời tiến vào Thối Thể cảnh cấp một, đạt tới pháp thế đột phá kép.
Phương pháp đột phá như thế này cũng không phải là bí mật, nhưng quá trình này vô cùng đau đớn, nếu không kiên trì có thể sẽ gây ra tổn hại lớn cho bản thân, thậm chí có thể phá vỡ đan điền.
Vì vậy nhiều người sẽ chọn cách đột phá thông
thường thay vì đột phá kép.
Nhưng Phương Thần không sợ, hắn có thân thể kiếm ma, kiếm tự đạo văn, vân tiên đan, thiên đạo ma cốt, nếu như còn sợ hãi thì đúng là phung phí của trời.
Vì vậy hắn đã uống Vân Tiên đan trước, sau đó bắt đầu đột phá!
ở một bên khác.
Chung Quan nửa quỳ trước mặt La Vân, thần sắc kiên định.
La Vân nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngươi thật sự muốn như thế sao?”
“Nếu như hắn không chết thì mối hận trong lòng ta khó tiêu tan! Xin La sư huynh đồng ý!”, Chung Quan hunq ác nói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK