Chương 27: Sư tôn của huynh thật là giỏỉ
Phương Thần trông thấy trong viện có không ít người trông giống như là thị vệ đang xách những đồ đạc, hành lý ít ỏỉ trong phủ đi, trong khi đó, sư nương và Mộng Dao thì đứng cạnh cửa ra vào, vừa trò chuyện vừa chỉ huy bọn họ.
Hai nữ nhân đều tươi cười, có vẻ như nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
“Phương ca ca!”
Mộng Dao trông thấy Phương Thần đi ra ngoài bèn nhoẻn cười yêu kiều động lòng người.
Phương Thần bước tới, thắc mắc hỏi: “Mộng Dao, sao nàng lại tới đây?”
Mộng Dao vẫn tươi cười như cũ: “Hôm nay là ngày huynh tới Phong thứ bảy báo danh! Ta tới giúp sư nương dọn nhà!”
“Sư nương?” Phương Thần sững sờ.
Thu Mai bước tới, nói: “Ta đã nghe Tiểu Mộng nói rồi, sau này Tiểu Phương ngươi phải đối xử tốt với Tiểu Mộng đâỳ. Nếu để ta biết ngươi ức hiếp Tiểu Mộng, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
“Cảm ơn sư nương.” Mộng Dao ôm cánh tay của Thu Mai: “Vậy sau này nếu Phương ca ca ức hiếp ta, ta sẽ mách sư nương”
Thu Mai mỉm cười gật đầu: “Được, được, được, nếu hắn ức hiếp ngươi thì ngươi nói với ta, đề xem ta sẽ dạy hắn như thế nào”
Phương Thần thấy vậy dở khóc dở cười, hắn chỉ mới bế quan không bao lâu mà đã bị “thất sủng” rồi ư?
Sau đó, Mộng Dao hỏi: “Phương ca ca, trong phòng ngươi có gì cần thu dọn không?”
“Phòng ta đã dọn xong fôỉ!”
Phương Thần nghĩ tới điều gì đó nên lại trở về phòng mình, lấy chiếc hộp gỗ mang về từ ngôi nhà gỗ nhỏ bên mộ sư tôn ra.
Sau đó, hắn mở hộp ra xem thử thì thấy trong số các thứ tạp nham thực sự có những tờ hôn thư khác.
Hắn cầm lên nhưng vừa chạm tới đã sững người.
Độ dày này thật bất thường!
Hắn lấy ra xem thử rồi ngẩn người tại chỗ.
Không ngờ lại có tới chín tờ hôn thư!
“Chín tờ hôn thư!
Mộng Dao đi theo hắn vào đây, trông thấy xấp hôn thư này cũng ngẩn người.
“Cộng thêm cả hôn thư của Tuyết Nghiên thì sư tôn chuẩn bị cho huynh tận mười thê tử lận”
Mộng Dao chun mũi, khuôn mặt yêu kiều lộ rõ vẻ ghen tuông.
“Chuyện này…”
Nhất thời, Phương Thần cũng không biết nên nói gì cho phải, trước đây hắn không hề biết gì về chuyện này.
“Ta muốn xem xem sư tôn của huynh chuẩn bị cho huynh những thê tử nào.”
Mộng Dao cầm lấy chín tờ hôn thư của Phương Thần, lật ra xem.
Không nhìn thì thôi, nhìn xong đã giật mình.
“Tiểu thiên kim của Đoan Mộc thế gía ở Thiên Nam Vực! Đoan Mộc Bạch Tuyết!”
“Thánh nữ của Thiên Tuyết Thánh Tông ở Bắc Băng Vực! Triệu Thỉ Mạch!”
“Chưa hết.”
Mộng Dao đọc lần lượt từng cái tên lên, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
Những thế lực này đều là thế lực hàng đầu của mỗi vực! Người nào người nấy đêu là thiên chi kiều nữ! Danh chấn thiên hạ! Thật không ngờ bọn họ lại đều có hôn ước với Phương Thần.
Nếu việc này mà truyền đi thì chắc chắn sẽ gây chấn động các vực!
Phương Thần sẽ bị đám người theo đuổi đòng vô số kể của các nàng xé thành vụn nhỏ!
Mộng Dao nhìn xoáy vào Phương Thần, cuối cùng thốt lên một câu: “Sư tôn của huynh thật là giỏi!”
Phương Thần mỉm cười lúng túng, trước đây, hắn không hề biết tới những chuyện này.
“Đưa chúng cho ta đi.”
Hắn cầm lấy mấy tờ hôn thư, để riêng hôn thư của Mộng Dao ra, sau đó định xé nát hết số còn lại!
“Đừng!”
Mộng Dao thấy vậy vội vàng ngăn hắn lại: “Sao huynh lại xé đi?”
Phương Thần nói: “Ta chỉ cần hôn thư với nàng là đủ.”
Nghe vậy, Mộng Dao hơi xúc động.
Nhưng nàng vẫn giành lại mấy tờ hôn thư từ tay Phương Thần rồi nói: “Dẫu vậy cũng không thể xé được! Đây là hôn thư sư tôn để lại cho huynh, cũng là nỗi khổ tâm của ông ây.”
“Nhưng mà…”
Phương Thần vẫn còn muốn nói gì đó nhưng bị Mộng Dao ngăn lại.
“Cho dù huynh không cần những hôn ước này thì cũng phải nói rõ ràng với người ta rồi hẵng hủy bỏ hôn ước. Nếu như đối phương vẫn luôn chờ huynh mà huynh lại mặc kệ thì chẳng phải là vô trách nhiệm hay sao?” Mộng Dao nói.
Phương Thần không tài nào phản bác nổi.
“Cho nên…”
Mộng Dao cất mấy tờ hôn thư vào lại trong hộp gỗ: “Huynh cứ tạm thời giữ chúng lại đi, nếu như sau này có cơ hội tới đó thì sẽ nói rõ với các nàng ấy, như vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện tranh cãi không vui, đúng không?”
“Nếu như đối phương vẫn luôn kiên trì chờ đợi huynh, vậy thì huynh phải đón người ta về, không thể phụ bạc được.”
Phương Thần sững sờ nhìn Mộng Dao, vô cùng xúc động trước những gì nàng nói.
Có một thê tử như vậy thì còn mong cầu gì
nữa?
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Mộng Dao, nói: “Đời này nhất định Phương Thần sẽ không phụ bạc nàng!”
Mộng Dao mỉm cười, cũng nhẹ nhàng ôm lấy Phương Thần: “Có điều ta phải nói trước! Bất kể sau này huynh có bao nhiêu vợ thì vẫn phải cưới ta đầu tiên! Ta muốn làm bà lớn!”
Phương Thần cười một tiếng: “Có một mình nàng là ta thấy đủ rồi”
Sau đó, hai người thu dọn đồ đạc trong phòng.
Sau khi đã chuyển xong tất cả, Mộng Dao lái linh thuyền tới Phong thứ bảy nội môn Thiên Vũ Thần Tông.
Mỗi phong trong số bảy phong nội môn của Thiên Vũ Thần Tông đều có lãnh địa gồm mười mấy ngọn núi, chiếm một vùng diện tích rộng lớn!
Chỉ riêng Phong thứ bảy là chỉ có một núi.
Các núi khác đều đã rơi vào tay của những phong khác, còn Phong thứ bảy thì bị gọi là phong bỏ hoang.
Hiện tại ở Phong thứ bảy hầu hết là các đệ tử nội môn bị sáu phong khác vứt bỏ.
Những đệ tử này đuổi không chịu đi nên chạy sang Phong thứ bảy ngồi ăn chờ chết.
May mắn thay, Phong thứ bảy vẫn còn giữ được ngọn chủ phong từ thuở hưng thịnh.
Ngôi nhà của Phương Thần và sư nương năm xưa cũng nằm trên ngọn chủ phong.
Trên chủ phong chỉ có vài tòa cung điện, những cung điện này đã trở nên xập xệ do nhiều năm không được tu sửa.
Đáp xuống cổng chính trước chủ điện, Phương Thần nhìn dòng chữ “Thiên Điện Phong Thứ Bảy”, ánh mắt đầy phức tạp.
Thu Mai đứng bên cũng vậy, bà ấy không ngờ rằng có một ngày mình lại thực sự quay lại nơi này.
Mộng Dao nói: “Ta đã điều tra tình hình hiện tại của Phong thứ bảy rồi. Hiện tại Phong thứ bảy gần như không có đệ tử, chỉ có một vị phong chủ thường xuyên đi vắng, không thấy về đây. Cho nên có thể nói Phong thứ bảy chỉ có một mình huynh thôi, thích làm gì thì làm.”
“Ôi” Thu Mai khẽ thở dài: “Lão ông cũng đã về quê mất rồi, nếu như có lão ông ở đây thì ít ra cũng còn có người nói chuyện.”
Lão Ông cũng là một người phàm, trước
đây đi theo Thiên Dương Tử, sau khi Thu Mai đến thì đi theo chăm sóc cho bà ấy.
Tính ra, hiện tại ông ấy cũng đã ngót nghét bảy mươi.
Ầm!
Đúng lúc này, trong thánh điện đáng lẽ ra không có người ở của Phong thứ bảy lại vang lên một giọng nói lạnh lùng: “ông già, tốt nhất là ông mau mau ký đi cho ta! ông mà không ký là ta không để ông được chết yên lành đâu!”
Phương Thần nhướng mày, giọng nói này rất quen tai, hình như là Tư Thành Nghiệp, tên đàn em của La Ngạo.
Phương Thần mở hé cánh cửa chính ra một chút, trông thấy Tư Thành Nghiệp dẫn theo hai người tới đây, đang đứng vây quanh một ông cụ già yếu, chuẩn bị ra tay.
Tư Thành Nghiệp cầm một tờ giấy trong tay, nhìn chằm chằm ông cụ nằm ngã dưới đất dọa nạt: “ông già, ta khuyên ông mau mau ký đi! Nếu không ta móc hai mắt, đánh gãy tay chân của ông rồi treo ông trong rừng cho hàng vạn con kiến cắn ông! Chắc hẳn như vậy sẽ rất đẹp mắt đấy!”
“Tư huynh quả là một nhân tài! Những thủ
đoạn tàn nhẫn như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được!”
“Phải đây, không hổ là cánh tay đắc lực số một của La sư huynh!”
Hai kẻ đứng bên cạnh hắn ta đua nhau nịnh bợ, khiến Tư Thành Nghiệp càng thêm đắc ý-
Phương Thần nhìn ông cụ, khi nhận ra ông ấy là aì, hắn vô cùng kinh ngạc!
“Ông gia gia!”
Người bị Tư Thành Nghiệp giẫm lên ấy chính là lão ông mà sư nương vừa mới nói là đã về quê.
Một giây sau, hai mắt Phương Thần lập tức đỏ hoe.
Sắc mặt lão Ông tái nhợt, trên y phục cũ rách có những vết thương nhìn mà giật mình! Rõ ràng là ông ấy từng bị ngược đãi!
Hai mắt hắn đỏ bừng nhìn về phía Tư Thành Nghiệp, một luồng sát ý bùng lên!
“Lão Ông!”
Thu Mai cũng đã trông thấy lão ông, thấy ông ấy thê thảm như vậy, sống mũi lập tức cay xè, hai mắt đỏ bừng.
“Tiểu thư! Tiểu thiếu gia! Rốt cuộc ta cũng đợi được hai người về rồi!”
Lão Ông cũng đã trông thấy Phương Thần và Thu Mai, khuôn mặt thảm thương chứa chan hàng lệ.
“Thằng chó! Sao các ngươi lại tới đây nhanh như vậy hả!”
Trông thấy Phương Thần, Tư Thành Nghiệp bỉêh sắc, nhất thời không biết phải làm qì?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK