Chương 40: Chiến Tự Đạo Văn
Tâm niệm của hắn vừa động thì Kiếm Tự Đạo Văn đã xuất hiện ở trước mặt hai người.
“Thiên địa có vạn đạo, vạn đạo quy nhất, từng đạo nhìn như bất đồng nhưng cuối cùng vẫn giống nhau”.
Chuyện Phưong Thần lĩnh ngộ Kiếm Tự Đạo Văn cũng không hoàn toàn là Thiên Đạo Ma cốt ban cho, mà là tự bản thân lĩnh ngộ, Thiên Đạo Ma Cốt chỉ có tác dụng phụ trợ.
Cho nên sự hiểu biết của Phương Thần đối với đại đạo là cực kỳ rõ ràng.
Đây cũng là lý do vì sao hắn có tự tin bản thân có thể giúp cho Cương Hổ thức tỉnh Đạo Văn.
Tuy rằng nhìn có vẻ bất đồng, nhưng vạn đạo căn bản dều giống nhau, có thế ngộ ra đạo của bản thân thông qua đạo của hắn.
Sau khi miêu tả đạo nguyên, Phương Thần nói: “Trước tiên huynh phải hiểu Kiếm Tự Đạo Văn của ta, sau đó tìm hiểu từ khởi nguyên, rồi lại dung nhập vào chiến đạo của huynh”.
Phương thức tu luyện này rất thông dụng, các trưởng lão của Thiên Vũ Thần Tông mỗi lần giảng bài đều nói về Đạo Văn của mình cho đệ tử hiểu.
Nhưng bình thường một bài giảng có tới hàng trăm ngàn người cùng nhau ngộ đạo, đôi khi sau đó bọn họ một chút cũng không hiểu được.
Một mình ngộ đạo như thế này thì tốt hơn nhiều, giống như bản thân có được bí kíp độc quyền vậy.
“Đúng rồi”.
Phương Thần hỏi: “Huynh đã chuấn bị gì để lĩnh hội Chiến Tự Đạo Văn?”
“Có!”
Cương Hổ lấy ra hai miếng ngọc cùng một quyển sách cổ để sang một bên.
Hân ta nói: “Đây đều là những ghi chép về Chiến Tự Đạo Văn! Có cả phần giới thiệu và miêu tả chi tiết”.
“Có thế cho ta xem một chút được không?”, Phương Thần hỏi, rảnh rỗi xem qua một chút cũng tốt.
“Tất nhiên có thể”, Cương H ố đưa tất cả cho Phương Thần, sau đó tiếp tục ngồi lĩnh hội Kiếm Tự Đạo Văn..
Phương Thần mở sách cổ ra trước.
Cuổn sách này được viết bởi một cường giả đã thức tỉnh Chiến Tự Đạo Văn, cho nên những thông tin về Chiến Tự Đạo Văn cực kỳ chi tiết.
Chiến Tự cũng có nhiều cách giải thích..
Thiên hạ tuy an, vong chiến tất nguy.
Chiến, công thân, càng công tâm.
Phu chiến, dũng khí.
Phương Thần phát hiện, Chiến Tự thiên về nội tâm chứ không phải ngoại tại.
“Thì ra là thế”.
Càng xem, trong lòng Phương Thần càng mơ hồ ngộ ra.
Sau đó hắn bắt đầu cầm miếng ngọc lên đọc.
Cương Hổ ở bên cạnh cũng đang dần hiếu được Kiếm Tự Đạo Văn của Phương Thần, hai người trong lúc này đều đang tu luyện riêng lẻ.
“Thì ra Đạo Văn là như vậy, ta đã hiểu được chút ít rồi”.
Ngồi xem hết nửa ngày, Cương Hổ cuối cùng cũng hiếu được, dần dần trở nên vô cùng hưng phấn.
Hắn ta có tự tin tiến vào Tiên Thiên cảnh! Ngộ ra một Đạo Văn!
“Hửm?”
Đột nhiên, hắn ta phát hiện bên trong Kiếm Tự Đạo Văn lóe lên một tia sáng..
Ngay sau đó hào quang hóa thành một chữ, Chiến Tự!
“Chiến Tự? Chiến Tự Đạo Văn!”
Cương Hổ trong nháy mắt liền kích động: “Chẳng lẽ ta đã ngộ ra Chiến Tự Đạo Văn rồi sao?”
“Ha ha ha’ Ta…”
Hắn ta đang muốn bật cười điên cuồng thì lại nhận ra có điều gì đó không đúng!
“Đợi đã! Sao Đạo Văn lại ở bên phía Phương sư đệ mà không ở bên phía của ta?”
Hắn ta cẩn thận nhìn lại thì ngay lập tức sửng sốt.
Chỉ thấy Chiến Tự Đạo Văn không hướng về phía bản thân mình mà hướng về phía Phương Thần.
Thế này thì đâu phải là hắn ta lĩnh ngộ ra Chiến Tự Đạo Văn, mà rõ ràng là chính Phương Thần đã ngộ ra!
Lúc này hắn ta sững sờ, nhìn Phương Thần không chớp mắt.
Lúc này Phương Thần cũng xem xong miếng ngọc cuối cùng, cảm khái nói: “Chiến Tự Đạo Văn này thật đúng là bí hiểm khó lường”.
Ngay lập tức hắn nhận ra được Cương Hổ vẫn đang nhìn mình chằm chằm, nghi hoặc nói:
“sao huynh lại nhìn ta? Huynh không tiếp tục lĩnh hội sao?”
Cương Hổ không nói gì, bất giác giơ ngón tay lên chỉ về phía Chiến Tự Đạo Văn.
Phương Thần nhìn lại, cũng tự sửng sốt
“Chiến Tự Đạo Văn? Huynh ngộ ra rồi sao?”, hắn hỏi.
Cương Hổ trầm mặc không nói lời nào, Phương Thần lúc này mới ý thức được, Chiến Tự Đạo Văn này cùng Kiếm Tự Đạo Văn đang ở cạnh nhau, rõ ràng chính là của mình.
Hắn sững sờ hồi lâu không nhúc nhích, một lúc sau mới khôi phục tinh thần lại, có chút không chắc chắn hỏi: “Là ta đã ngộ ra Chiến Tự Đạo Ván sao?”
“Đệ hỏi ta thì ta biết hỏi ai!”
Cương Hố nhảy dựng lên, oán trời trách đất nói: “Trời ạ! Đáng ra ta phải ngộ ra nó mới đúng! Ta đã cổ gắng lâu như vậy mà cũng không thể ngộ ra, thế mà hắn chỉ nhìn một lần là đã ngộ ra! Đúng là không để cho người ta sổng mà!”
Phương Thần cũng có vẻ ngơ ngác, lúc nãy khi hắn xem xong thì quả thật cũng có hiếu được, mà Thiên Đạo Ma cốt cũng có phản ứng.
Nhưng hắn nghĩ mình chỉ lĩnh hội được một ít mà thôi, không ngờ bản thân còn có thế ngộ ra
được Chiến Tự Đạo Văn!
Hẳn cảm nhận được Chiến Tự Đạo Văn, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh khi biết được tác dụng của nó.
Chiến Tự Đạo Văn giúp gia tăng sức chiến đấu! Còn có thể giúp Phương Thần nâng cao lực chiến lên một cảnh giới nhỏ!
Đừng nghĩ đó chỉ là một cảnh giới nhỏ bình thường, khi Phương Thần bước vào trận chiến thì nó liền có thể phát huy tác dụng to lớn.
“Thiên Đạo Ma cốt của ta đáng sợ vậy sao?”, trong lòng Phương Thần không khỏi cảm khái.
Cương Hổ ở bên cạnh vẫn đang oán trời trách đất, không thế chấp nhận sự thật này.
Phương Thần thấy vậy, cũng có chút khó xử nói: “Cương sư huynh, căn gì phải thế? Ta ngộ ra Chiến Tự Đạo Văn thì huynh cũng có thể trực tiếp học được Chiến Tự Đạo Văn từ ta, như vậy tốc độ lĩnh hội cũng sẽ nhanh hơn chứ”.
Cương Hổ vẫn trưng ra vẻ mặt đau khổ, hai mắt dán chặt vào Phương Thần.
Hân ta tự cho là chính mình là thiên tài tuyệt đỉnh, cho dù không so sánh được với những đệ tử đứng đầu Thiên Vũ Thần Tông thì ít nhất hắn ta cũng chỉ xếp sau bọn họ mà thôi.
Nhưng giờ đây Phương Thần đã xuất hiện
khiến cho hắn ta cảm thấy tức chết!
Đúng là yêu nghiệt!
“Nếu như đệ triển lộ thiên phú thì nhất định sẽ được tông môn chú trọng bồi dưỡng”, hắn ta có chút hâm mộ nói.
Phương Thần cười nhạt: “Bây giờ ta muốn ở Thất Phong, chuyện tông môn bồi dưỡng tính sau đi”.
Sau đó hắn lại nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục tu luyện. Ta sẽ nói lại những gì mà mình ngộ ra được từ Chiến Tự Đạo Văn cho huynh biết, ta tin rằng nó sẽ giúp được nhiều cho huynh”.
Cương Hổ cũng chỉ có thế gật đầu, bắt đầu tu luyện.
Hai ngày sau, Cương Hổ ngồi xếp bằng ở giữa Luyện Võ Trường, dưới sự trợ giúp của Phương Thần thì hắn ta cũng đã có tiến bộ vượt bậc trong việc lĩnh hội Chiến Tự Đạo Văn..
Tuy rằng chưa thể ngộ đạo, nhưng một lần lĩnh hội này cũng đã đủ để hắn ta tu luyện trong một hai tháng.
Lúc này, trong túi trữ vật của Phương Thần có động tĩnh.
Tâm niệm của Phương Thần dao động, lấy vật trong túi trữ vật ra ngoài, đó chính là lệnh bài của hội đấu giá Vạn Tinh.
Sau khi cảm ứng, hắn biết đối phương có
việc tìm mình.
“Thật trùng hợp, lần này mình tiến vào Vạn Vật Giới nhất định sẽ dấn thân vào ác chiến, cho nên cần chuẩn bị kỹ lưỡng”.
Hắn không quấy rầy Cương Hố tu luyện, lập tức đi thẳng tới hội đấu giá Vạn Tinh.
Chẳng bao lâu sau hắn đã đến hội đấu giá Vạn Tinh, Lục trưởng lão đã đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Phương Thần liền cung kính đón tiếp hắn vào phòng đấu giá.
vẫn ở trong phòng khách cao cấp nhất, Nhạn xảo Lâm mặc một một bộ sườn xám vàng óng ánh, để lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết, thướt tha động lòng người, làm cho người ta mê say.
Vuông thần đã đến, nàng nhoẻn miệng cười, nói: “Vị khách họ Phương này đã tới rồi, mời ngồi”.
Phương Thần chắp tay nói: “Nhạn chưởng quỹ”.
Sau đó hắn lập tức hỏi: “Không biết Nhạn chưởng quỹ tìm ta đế vì chuyện gì?”
Nhạn xảo Lâm mỉm cười nói: “Vị khách họ Phương này đúng là vẫn thẳng thắng như vậy, thế thì ta cũng sẽ nói thẳng vào vấn đề”.
Nàng ta vỗ tay, ngoài cửa có ba thị nữ xinh
đẹp tuyệt mỹ bước vào, mỗi người bưng một cái mâm, trong đó có đồ vật được che lại bằng miếng vải mỏng.
Nhạn xảo L âm nói: “Mấy ngày trước người của tôi mua được ba món này,, tuy rằng bọn họ đều nhìn không ra đây là vật gì, nhưng đêu cảm giác được chúng là vật bất phàm, vì thế liền mua về”.
“Người giám định cũng đêu đã xem qua, nhưng vẫn rất khó nhìn ra, cho nên chỉ có thế nhờ đến khách quan”.
Nói xong, nàng ta liền bảo thị nữ mở những tấm vải ra.
Phương Thần nhìn thấy trong ba món đồ thì có hai món là dược liệu, còn một món là pháp bảo..
pháp bảo trông giống như một tấm khiên, phía trên phủ kín những hình thù quỷ quái. Thậm chí Phương Thần còn có thế cảm nhận được một luồng khí tức quỷ dị từ trên đó truyền tới!
Hắn có thể cảm nhận được những hình thù quỷ quái kia đang nhìn chằm chằm vào mình, tựa hồ như muốn hút hắn vào đó!
Nhạn xảo Lâm không ngạc nhiên khi thấy Phương Thần Tất quan tâm đến tấm khiên.
Nàng ta nhắc nhở nói: “Khách quan cần phải
cấn thận, tấm khiên này là pháp bảo đã thành tinh”.
“Pháp bảo thành tinh’”, Phương Thần có chút kinh ngạc, pháp bảo thành tinh là thứ cực kỳ hiếm thây.
Nó có thể liên tục nâng cao phẩm cấp của mình giống như một tu sĩ tu luyện! Mỗi một món pháp bảo loại này đều là vô giá.
Nhạn xảo Lâm gật đầu, nhưng cũng cười khố một tiếng nói: “Chẳng qua pháp bảo này cũng có chút tà môn”.
“Tà môn?”
“Đúnq vậy, nó sẽ hấp thu chủ nhân của nó!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK