Chương 30: Ngươi Là Phương Thần ư?
Dịch Thiên Vũ tiếp tục nói: “Thêm một người, càng thêm náo nhiệt không phải sao?”
Lâm Tuyết Nghiên cũng không có suy nghĩ nhiều, cảm thấy để cho Phương Thần mở mang kiến thức cũng tốt, để cho hắn hiểu được mình và Mộng Dao không phải là người cùng một thế gỉớỉ.
Vì thế nàng ta hỏi Phương Thần: “Ngươi còn có việc gì khác không?”
Phương Thần suy nghĩ một chút, phòng đấu giá Vạn Tỉnh cũng thu mua lỉnh dược được, đến đó bán Lạc Linh Thảo cũng không tệ”
Vì thế hắn gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, thế thì đa tạ”
Dịch Thiên Vũ mỉm cười nói: “Không cần khách sáo, chúng ta đều là đạo hữu mà”
Phòng đấu giá Vạn Tỉnh là phòng đấu giá đứng đầu Thần Đông Vực, mỗi cuộc đấu giá dều có thề thu hút rất nhiều người.
Giờ phút này phòng đấu giá đông như trẩy hội, đều là người của Vũ Thành hoặc Quyền Phú Thành gần đây.
Dịch Thiên Vũ mỉm cười lấy ra hai tấm thiệp mời được điêu khắc từ kim ngọc, đưa cho thị nữ trước cửa phòng đấu giá Vạn Tinh.
Thị nữ tiếp nhận cung kính hành lễ, lập tức nói: “Hai vị khách nhân tôn quý, mời vào”
“Hai vị?” Lâm Tuyết Nghiên nhíu mày, hỏi: “Chỉ có hai người được vào thôi sao?”
Thị nữ gật đầu: “Đúng vậy, Lân này phòng đấu giá Vạn Tinh chỉ dành cho hội viên, chỉ có hội viên mới có thể vào. Ngài và Dịch thiếu gia đều là hội viên phòng đấu giá Vạn Tinh, hơn nữa đã có ghi chép ở đây, đều có thể tiến vào.”
Lâm Tuyết Nghiên nhíu mày càng sâu: “Không thề mang những người khác đi vào sao?”
“Thật sự xin lỗi, Lân đấu giá này chỉ dành cho hội viên, về phần an toàn thì ngài có thể yên tâm, phòng đấu giá Vạn Tinh sẽ tuyệt đối bảo đảm an toàn cho ngài trong suốt cuộc đấu giá.”
Khóe miệng Dịch Thiên Vũ hơi nhếch lên, khinh miệt liếc Phương Thần một cái, sau đó làm bộ rất kỉnh ngạc: “ô chẳng lẽ vị đạo hữu này không phải hội viên phòng đấu giá Vạn Tinh ư? Ta còn tưởng ngươi là hộỉ viên chứ. Thật xỉn lỗi, để ngươi đi một chuyến vô ích rồi.”
Nhưng Phương Thần lại hiểu rõ, Dịch Thiên Vũ mời mình tới hoàn toàn không phải là đề cho mình tham gia hội đấu giá, mà là tới nơi để làm mình mất mặt.
Quả nhiên, nơi này ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Không ít người nhìn thấy Phương Thần mặc quần áo thủ công vô cùng bình thường, nhạo báng nói: “Vừa nhìn đã biết là một tiểu tử nghèo, thế mà cũng dám tới tham gia hội đấu giá Vạn Tinh.”
“Đúng vậy, thật thật sự cho rằng chó mèo nào cũng đều có thể tới tham gia hội đấu giá Vạn Tinh sao?”
“Thật sự là cười chết ta rồi”
Mọi người chỉ vào Phương Thần nhạo báng không ngừng, giống như đang nhìn một tên hề.
Dịch Thiên Vũ rất hài lòng với phản ứng của mọi người xung quanh, nhưng ngoài mặt hắn ta lạỉ áy náy nói: “Thật xỉn lỗi, làm cho ngươi mất mặt rồi. Để bày tỏ lời xin lỗi, ta sẽ bồi thường cho ngươi”
Trong lúc nói chuyện, hắn ta móc ra hai khối linh thạch.
“Đây là quà bồi thường của ta .”
Sau đó hắn ta ném thẳng xuống đất Iinh thạch va chạm với mặt đất làm vang lên một âm thanh giòn giã.
“Aỉ da, thật ngại quá, trượt tay rồi, ngươi tự nhặt đi”
Sắc mặt Phương Thần vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút lạnh lẽo.
Hắn không đắc tội đối phương, nhưng đối phương lại vô duyên vô cớ làm nhục mình như vậy, thật sự cho rằng hắn là kẻ ngốc à.
Hắn đang muốn mở miệng thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lâm Tuyết Nghiên: “Dịch công tử, ngươi thế này là đang làm nhục bằng hữu của ta sao?”
Tuy rằng khinh thường Phương Thần, nhưng là do nàng ta gọi Phương Thần tới nên đương nhiên không muốn Phương Thần bởi vì mình mà bị làm nhục.
Nàng ta lạnh lùng nói: “Nếu bằng hữu của ta không vào được, vậy ta cũng sẽ không vào hội đấu giá Vạn Tinh lần này.”
Sau đó nàng ta nói với Phương Thần: “Chúng ta đi thôi”
Dịch Thiên Vũ hơi sửng sốt, hắn ta không
ngờ Lâm Tuyết Nghiên lại để ý đến tên Phương Thần đê tiện này như vậy.
Điều này cũng làm cho hắn ta càng thêm tức giận, hắn ta mến mộ nàng ta như thế nhưng lại bị nàng ta liên tục từ chối, thái độ vô cùng lạnh lùng.
Mà đối mặt với một tiểu tử nghèo như Phương Thần, nàng ta lại quan tâm nhiều đến vậy!
Hắn ta âm u nói: ,rLâm tiểu thư, nếu ngươi dám đỉ, ta cam đoan từ hôm nay trở đỉ sẽ không hợp tác với Lâm gia nữa.”
Bước chân Lâm Tuyết Nghiên lập tức dừng lại.
Nàng ta xoay người, sắc mặt lạnh như băng nói: “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”
Dịch Thiên Vũ không thèm để ý, nếu đã đến nước này cần gì phải tiếp tục giả bộ nữa.
Hắn ta nói: “Đừng tưởng rằng ngươi trở thành Thánh nữ Thiên Vũ Thần Tông thì giỏi lắm, hai nhà ngươi và ta có quan hệ hợp tác, chẳng lẽ ngươi cho rằng Thiên Vũ Thần Tông sẽ bởi vì ngươi mà hủy hoại thanh danh sao?1′
Lâm Tuyết Nghiên nắm chặt bàn tay ngọc, nàng ta muốn đáp lại một cách ngang ngược
như khi còn ở tông môn của mình.
Nhưng vừa nghĩ đến gia tộc, nàng ta lại không mở miệng được.
Đó là nhà của nàng ta.
“Thế nào? Ngươi là một đại nam nhân mà cũng chỉ dám uy hiếp một người phụ nữ thôi sao?”
Lúc này, Phương Thần đứng ở trước mặt Lâm Tuyết Nghiên lạnh lùng nói.
Dịch Thiên Vũ nhìn hắn, cười khẩy nói: irMột tên đê tiện như ngươi, chẳng lẽ còn muốn đối nghịch với ta sao?”
Phương Thần nhìn hắn ta chằm chằm, đột nhiên khóe miệng hơi nhếch lên: “Ngươi xem xem ta có xứng hay không.”
Giây tiếp theo, Phương Thần tát hắn ta một cái, tát thẳng ào má phải của Dịch Thiên Vũ!
Dịch Thiên Vũ không ngờ Phương Thần lại dám ra tay! Hơn nữa hắn ta chỉ là Tụ Linh Cảnh đỉnh phong nên hoàn toàn không có phản ứng kịp, trực tiếp bị tát bay ra ngoài!
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Phương Thần với ánh mắt không thể tin, không ngờ hắn nói ra tay là
sẽ ra tay ngay.
“A! Mặt của ta! Ngươi dám đánh ta!”
Dịch Thiên Vũ ngã trên mặt đất không ngừng kêu rên thảm thiết, phẫn nộ nhìn chằm chằm Phương Thần.
Bởi vì muốn có được cơ hội ở riêng với Lâm Tuyết Nghiên nên hắn ta không dân theo ai. Bây giờ muốn cho người đánh lại cũng chẳng có ai để ra lệnh, trong lúc nhất thời hắn ta không biết nên làm thế nào cho phải.
“Ngươi chết chắc rồi! Ta nhất định sẽ giết chết ngươi!” Hắn ta hung ác nói.
Khóe miệng Phương Thần hơi nhếch lên, giờ phút này hắn cảm giác tâm trạng mình rất sảng khoái.
Hắn nhìn Dịch Thiên Vũ, thản nhiên nói: “Nhớ kỹ tên của ta, Phương Thần, ta chờ ngươi trả thù.”
Lâm Tuyết Nghiên cũng không ngờ Phương Thần sẽ trực tiếp ra tay, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng tràn đầy kinh ngạc.
Nghe xong lời này của Phương Thần, thần sắc nàng ta trở nên phức tạp.
Người thông minh nhanh trí như nàng ta sao lại không hiểu chứ, Phương Thần đang cố
gắng kéo lấy hận thù về phía mình, không để cho nàng ta phải khó xử.
Nàng ta không ngờ trong lúc mình khó khán nhất, lại là Phương Thần đứng ra trước mặt nàng ta.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Lúc này, một giọng nói già nua vang lên.
Một lão giả tóc bạc mặc trang phục trưởng lão của phòng đấu giá Vạn Tinh đi tới.
Dịch Thiên Vũ nhìn thấy lão giả tóc bạc, trong mắt hiện lên tia sáng, vội vàng nói: “Lỗ trưởng lão! Người này cố ý gây sự, lại ngang nhiên động thủ ở trước cửa phòng đấu giá Vạn Tinh, kính xin Lỗ trưởng lão đòi lại công đạo cho ta!”
Lỗ trưởng lão thấy là Dịch Thiên Vũ, chắp tay nói: “Thì ra là Dịch thiếu gia.”
Phòng đấu giá Vạn Tinh cũng có hợp tác với Dịch gia, bởi vì phòng đấu giá cần rất nhiều tài nguyên, về cơ bản đêu sẽ mua từ Dịch gia.
Có thể nói, 50% thu nhập của Dịch gia đều do phòng đấu giá Vạn Tỉnh đóng góp, đây cũng là nguyên nhân tạo nên sức mạnh của họ.
Thấy Dịch Thiên Vũ bị đánh, Lỗ trưởng lão cũng có chút tức giận.
Nơi này chính là phòng đấu giá Vạn Tinh, đánh người ở chỗ này quả thực là đang đánh vào mặt bọn họ.
“Ta muốn nhìn xem, người nào lại cả gan làm loạn như thế!” Lỗ trưởng lão thổi râu trừng mắt, nhìn về phía Phương Thần.
Nhưng khi nhìn thấy Phương Thần, ông ta lại sửng sốt.
Sao khuôn mặt này trông quen quen nhỉ? Hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
Nhưng nhất thời ông ta không nhớ ra.
Sắc mặt của Lâm Tuyết Nghiên cũng hơi thay đổi, vội vàng nói: “Lỗ trưởng lão, bằng hữu của ta vì ta nên mới ra tay.”
Vẻ mặt của Phương Thần vẫn bình tĩnh như trước, hắn nói: “Ai làm nấy chịu, đúng là ta đã đánh người, nhưng cũng không có ý khiêu khích phòng đấu giá Vạn Tinh.1′
Dịch Thiên Vũ cười khẩy một tiếng: “Điều này cũng không phải do ngươi định đoạt, tiểu tử, ngươi xong đời rồi!”
Thấy Lỗ trưởng lão vẫn không động thủ, hắn ta sốt ruột nói: “Lỗ trưởng lão! Tiểu tử này tên là Phương Thần, chính là một tiểu tử nghèo, không có bối cảnh gì cả.”
Hắn ta cho rằng Lỗ trưởng lão đang bận tâm Lâm Tuyết Nghiên.
Phương Thần?
Nghe Dịch Thiên Vũ nhắc tới cái tên này, trong mắt Lổ trưởng lão lóe lên một tỉa sáng! Không phải hai ngày nay Nhạn chưởng quỹ vẫn luôn tìm người này sao?
“Ngươi tên là Phương Thần ư?” ông ta kích động hỏi.
Phương Thần nghi ngờ nhìn Lỗ trưởng lão, không rõ vì sao đối phương lại kích động như vậy, nhưng vẫn gật đầu.
“Là ta.”
“Phương Thần của Thiên Vũ Thần Tông?” Lỗ trưởng lão lại hỏi.
“Đúng vậy.” Phương Thần gật đầu.
“Thật sự là ngài!”
Lỗ trưởng lão mừng rỡ, lập tức cung kính hành lễ, nói: “Bọn ta tìm ngài thật vất vả mà! Nào, mời vào trong điện!”
Phương Thần bối rối, nhìn thấy Lỗ trưởng lão mời mình vào phòng đấu giá, hắn vội vàng nói: “Ta không phải là hội viên nên không thể vào được.”
“Ngài chính là hội viên cao cấp nhất của phòng đấu giá Vạn Tinh ta!” Lỗ trưởng lão vội vàng nói.
Lâm Tuyết Nghiên ở bên cạnh cũng không rõ vì sao, Phương Thần được hoan nghênh như vậy từ khỉ nào thế?
Dịch Thiên Vũ cũng kịp phản ứng lại, hét lớn: “Lỗ trưởng lão, ngươi đang làm gì vậy? Hắn chỉ là một tên tiểu tử nghèo, không tiền không thế mà thôi!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK