Từ nhỏ, sư nương đã yêu thương Tô Uyển Nhi nhất, có đồ gì ngon đều cho nàng ta trước.
Hồi đó, Phương Thần từng ghen tị với nàng ta không ít lần nhưng lần nào sư nương cũng đều vừa cười vừa bảo rằng Tô Uyển Nhi là muội muội, hắn là ca ca thì nên yêu thương nàng ta nhiều hơn.
Vậy mà hôm nay, Tô Uyển Nhi lại giơ con dao găm lên, nhắm vào sư nương yêu thương nàng ta nhất.
Ngay khi con dao sắp đâm xuống, Phương Thần giữ tay nàng ta lại, sau đó bóp chặt.
Lực của đôi tay đã được máu Kiếm Ma cải tạo lập tức làm Tô Uyển Nhi đau đớn, con dao găm rơi loảng xoảng xuống đất, sau đó Phương Thần xô nàng ta lùi lại mấy bước.
“Sư nương, sư nương không sao chứ?”
Phương Thần ngồi chống một chân xuống đất, lo lắng nhìn sư nương.
Trên nóc nhà, ông lão đi theo bên cạnh Lâm Tuyết Nghiên đã nhìn thấy cảnh này rõ mười mươi.
Trước đó, sau khi Lâm Tuyết Nghiên xuống núi, nàng ta thấy hơi tò mò về Phương Thần nên bảo ông ta ở lại xem thử xem Phương Thần có gì đặc biệt.
Ông ta cực kỳ coi thường Phương Thần nhưng vì đây là lệnh của thánh nữ nên ông ta đành phải nghe theo, đứng dưới chân núi chờ Phương Thần.
Khi thấy Phương Thần xuống núi xong chạy thẳng về thành, ông ta bèn đi theo.
Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, ông ta lắc đầu, lộ vẻ coi khinh ra mặt.
“Tên Phương Thần này đúng là hạng hèn nhát. Sư nương bị làm nhục đến như vậy mà hắn vẫn còn nương tay với ả sư muội phản bội mình, đúng là có bị làm nhục cũng là đáng kiếp.”
“Tiểu thư cắt đứt hôn ước với hạng người đã phế vật lại còn hèn nhát này đúng là lựa chọn chính xác.”
Sau đó, ông ta cảm thấy tẻ nhạt, nghĩ thầm: “Chắc tiếp theo cũng không còn gì hay để xem nữa rồi, tốt hơn hết là quay về bẩm báo lại với tiểu thư thôi.”
Nói xong, bóng dáng của ông ta cũng biến mất, ông ta đã rời khỏi đây.
“Phương Thần, sao ngươi vẫn chưa chết?”
Tô Uyển Nhi thấy Phương Thần còn sống thì rất đỗi kinh ngạc.
Nhưng sau đó, nàng ta lại lập tức cười khẩy: “Còn sống thì đã sao? Phế vật thì vẫn là phế vật thôi, ngươi mãi mãi là tên chó đẻ đê tiện nhất.”
Phương Thần không để ý đến Tô Uyển Nhi, lúc này, hắn chỉ mong sư nương không có mệnh hệ gì.
“Sư nương không sao chứ?”
Thu Mai thấy Phương Thần trở về, khóe mắt đỏ hoe, bà ấy lắc đầu nói: “Không sao, sư nương không sao.”
Phương Thần lại không yên tâm, vừa dìu Thu Mai dậy vừa kiểm tra bằng thần thức, sau khi xác định bà ấy chỉ bị thương ngoài da, hắn mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
“Sư nương, Tiểu Phương về muộn, đây là lỗi của Tiểu Phương.” Nét mặt Phương Thần ngập tràn áy náy.
Thu Mai nở nụ cười: “Ngươi không sao thì tốt, không sao thì tốt.”
Tô Uyển Nhi thấy mình bị ngó lơ, lập tức nổi giận: “Tên phế vật, ta đang nói chuyện với ngươi đó. Ngươi không nghe thấy à?”
“Ngươi dám phớt lờ bản tiểu thư, tên phế vật nhà ngươi đúng là ăn gan hùm mật báo mà. Đi chết đi cho ta!”
Vừa nói, nàng ta vừa xông tới, tung chưởng về phía ngực của Phương Thần, định giết hắn chỉ bằng một đòn.
Trong mắt Tô Uyển Nhi, Phương Thần vẫn là tên phế vật bị phế đan điền, ai thích giết thì giết.
Hơn nữa, nàng ta là Tụ Linh Cảnh tầng bảy, giết Phương Thần quả là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng ngay khi nàng ta ra tay, Phương Thần lập tức nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh giá.
Đôi mắt sắc lạnh đó khiến Tô Uyển Nhi run sợ.
Một giây sau, tay Phương Thần cũng biến thành chưởng. Tuy tấn công sau nhưng chưởng lại tới trước, va chạm với chưởng lực của Tô Uyển Nhi.
Tô Uyển Nhi cảm thấy một luồng lực mạnh đánh trúng tay mình. Cơn đau nhanh chóng lan từ bàn tay ra khắp toàn thân.
Trong khi đó, Phương Thần không hề bị ảnh hưởng mảy may, hắn tiến lên trước một bước, vung tay lên, tát một phát.
Bốp!
Cái tát này làm một bên má của Tô Uyển Nhi sưng đỏ.
“Ngươi! Tên phế vật nhà ngươi lại dám đánh ta.”
Tô Uyển Nhi không tin nổi, sờ khuôn mặt sưng đỏ của mình. Sau đó, nàng ta lập tức nổi giận:
“Đồ chó đẻ đê tiện. Ta giết ngươi.”
Nàng ta nổi giận hét lên, bàn tay hóa thành móng vuốt, đánh thẳng về phía Phương Thần.
“Hôm nay, ta sẽ đánh kẻ súc sinh bất trung, bất hiếu như ngươi.”
Ánh mắt Phương Thần đầy băng giá, hắn bước lên trước một bước dài, tung một chưởng, dễ dàng hóa giải đòn đánh của Tô Uyển Nhi.
“Sao lại như vậy được?” Tô Uyển Nhi không tin nổi.
Phương Thần không hề bất ngờ, Tô Uyển Nhi chưa từng để tâm vào chuyện tu luyện, chỉ chăm chăm tìm một người để dựa dẫm, nếu không thì đã chẳng có chuyện sau mấy năm, tu vi của nàng ta vẫn chỉ là Tụ Linh Cảnh tầng bảy.
Hắn cả giận nói: “Sư nương nuôi ngươi khôn lớn, yêu chiều ngươi hết mực. Hôm nay ngươi lại ra tay ác độc với phụ mẫu tái sinh của ngươi. Thậm chí còn định giết bà ấy, mấy cái tát này là phạt ngươi tội bất hiếu, bất trung, bất nhân.”
Bốp, bốp, bốp.
Mấy cái tát giáng xuống. Hai má Tô Uyển Nhi sưng đỏ, tím xanh, mắt nổ đom đóm, răng rụng mất hai chiếc.
Nàng ta ngã phịch xuống đất, đau đớn và sợ hãi quẩn quanh trong lòng nàng ta.
Nàng ta không hiểu, tại sao mới cách đâu không lâu Phương Thần còn đang hấp hối, vậy mà giờ đã bình phục, hơn nữa thực lực còn mạnh như vậy.
Phương Thần không định tha cho Tô Uyển Nhi nhưng đang định ra tay thì lại bị Thu Mai ngăn lại.
“Tiểu Phương à, thôi, nếu con bé chết thì ngươi cũng sẽ bị tội đấy.”
Bà ấy không đành lòng đứng nhìn tiếp nữa, cho dù Tô Uyển Nhi vô liêm sỉ cỡ nào thì nàng ta cũng là người mà bà ấy đã nuôi nấng trưởng thành.
Hơn nữa, đồng môn tương tàn là tội lớn, nếu Tô Uyển Nhi chết thì kiếp này của Phương Thần coi như hỏng.
Chỉ có điều, bà ấy đã hoàn toàn thất vọng về Tô Uyển Nhi, đây xem như là lần cuối cùng bà ấy xin tha cho nàng ta, từ nay, bà ấy sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt với nàng ta.
Phương Thần nhìn đôi má sưng đỏ tím xanh của sư nương, đôi mắt hắn ngập tràn đau lòng.
Hắn nhìn Tô Uyển Nhi chằm chằm, nghiêm giọng quát: “Cút ra ngoài! Nếu ngươi còn dám động tới sư nương nữa, nhất định ta sẽ tự tay giết chết đôi nam nữ chó má các ngươi! Phương Thần ta xin thề!”
Tô Uyển Nhi không dám nán lại, thậm chí không dám mạnh miệng tuyên bố nửa lời.
Nàng ta chỉ có thể hậm hực nhìn Phương Thần một cái, ghim mối thù này trong lòng rồi thất thểu bỏ chạy.
Phương Thần dìu sư nương ngồi xuống ghế, nói: “Sư nương, để ta chữa trị vết thương cho sư nương.”
Hắn đặt tay mình lên cổ tay của sư nương, một luồng linh lực ôn hòa bao bọc lấy cơ thể của Thu Mai, nhanh chóng di chuyển tới vị trí gò má.
Thu Mai cảm thấy hai má hơi ấm lên, sau thời gian một chén trà thì không còn thấy đau nữa, vết sưng cũng đã giảm nhiều.
Nhưng điều đầu tiên Thu Mai quan tâm lại không phải là vết thương của mình mà thay vào đó lại ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Phương, đan điền của ngươi khôi phục rồi à?”
Phương Thần gật đầu: “Vâng, thưa sư nương, đã khôi phục rồi. Sư nương yên tâm, một tháng nữa là tới kỳ khảo sát của Thất Phong. Đến lúc đó, nhất định Tiểu Phương sẽ dốc hết sức, chúng ta lại cùng nhau quay về Phong thứ bảy.”
Thu Mai đỏ hoe khóe mắt vì vui mừng.
“Tốt, chỉ cần Tiểu Phương không sao thì tốt rồi, tốt rồi.” Bà ấy không quan tâm chuyện gì khác, chỉ cần Phương Thần bình yên vô sự là bà ấy đã thấy thỏa mãn rồi.
Trên một chiếc linh thuyền dài chừng ba trượng, ông lão đã về tới chỗ Lâm Tuyết Nghiên, thêm mắm dặm muối bẩm báo lại sự việc, có thể nói là bôi xấu Phương Thần chẳng ra gì.
Lâm Tuyết Nghiên nhíu mày, lắc đầu: “Không ngờ kỳ tài ngút trời năm nào lại trở thành một kẻ phế vật hèn nhát như bây giờ, thậm chí không có can đảm ra tay bảo vệ sư nương, đúng là vừa đáng buồn, đáng tiếc lại nực cười.”
“Nhưng phế vật chính là vậy, ngoài buồn bã vì ông trời bất công, nổi giận trong hoàn cảnh bất lực ra thì còn làm gì được nữa?”
Ngón tay ngọc của nàng ta cầm chiếc chén ngọc lên, đôi môi đỏ quyến rũ nhấp một ngụm linh trà thơm ngọt.
Sau đó, nàng ta nói: “Đi nào, tới Phong thứ hai. Mộng Dao cũng có hôn ước với người này, phải bảo nàng ấy hủy hôn ước đi mới được. Nếu bị đối phương dựa dẫm thì đúng là chuyện phiền phức.”
Linh thuyền hóa thành một luồng sáng, nhanh chóng di chuyển tới Phong thứ hai.
Ở một tòa phủ đệ rộng lớn ở Phong thứ hai, linh thuyền của Lâm Tuyết Nghiên đáp xuống, nàng ta đi thẳng vào trong phủ.
Thị nữ trong phủ bước ra đón tiếp, chắp tay thi lễ sau đó cung kính thưa: “Thưa Thánh nữ điện hạ, tiểu thư vẫn chưa dậy ạ.”
Lâm Tuyết Nghiên nhíu mày: “Chẳng lẽ lại tái phát rồi sao?”
Thị nữ lắc đầu: “Dạ không phải, chỉ có điều gần đây tiểu thư khá thích ngủ.”
Lâm Tuyết Nghiên gật nhẹ đầu: “Được rồi, ta vào thăm nàng ấy một chút.”
Mộng Dao là đệ tử thân truyền của phong chủ Phong thứ hai, nhập Hậu Thiên Cảnh từ lúc mười tuổi, nàng ấy và Lâm Tuyết Nghiên được gọi chung là Băng Hỏa Song Kiều của Thiên Vũ Thần Tông.
Đương nhiên băng và hỏa là để chỉ tính cách của hai người.
Tính Lâm Tuyết Nghiên lạnh nhạt, được gọi là băng sơn mỹ nhân.
Còn vóc dáng Mộng Dao nóng bỏng, nở nang, ngoại hình yêu kiều, động lòng người, nụ cười chất chứa muôn vàn phong tình làm lòng người xuyến xao, được đặt biệt danh là Diệm mỹ nhân.
Nhưng không ai biết rằng, hai người này lại lớn lên bên nhau từ nhỏ, quan hệ thân thiết tới mức tuy hai mà một.
Lâm Tuyết Nghiên một mình đi vào phòng ngủ, kéo tấm màn giường ra, trông thấy Mộng Dao đang nằm cuộn người, dáng nằm ngủ lười biếng như mèo.
Điều khiến người ta mất máu nhất chính là làn da trắng mịn như ngọc, không có chút tì vết nào của Mộng Dao lại không mảnh vải che thân, vóc dáng phồn thực, quyến rũ của nàng ấy lộ ra trước mặt Lâm Tuyết Nghiên.
Cùng với đó là một mùi hương mơ hồ thơm ngát khiến người ta không nhịn được muốn nhào tới ôm hôn, yêu thương.
Lâm Tuyết Nghiên đã quen với cảnh này, nàng ta nói: “Mộng Dao, dậy được rồi đó.”
Đôi mắt quyến rũ của Mộng Dao hơi hé ra một chút, giọng nói lười biếng, bờ eo khẽ vặn, phơi bày vóc dáng hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật.
“Ồ, đây chẳng phải là tiểu bảo bối của ta sao? Hôm nay rảnh rỗi đến thị tẩm à?”
Vừa nói, Mộng Dao vừa vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ của Lâm Tuyết Nghiên, rồi từ từ trượt từ eo lên trên ngực.
Nhưng còn chưa leo lên được tới đỉnh thì đã bị Lâm Tuyết Nghiên lạnh lùng đánh bay.
Nàng ta lườm Mộng Dao một cái nhưng Mộng Dao lại đáp lại bằng một cái liếc mắt đưa tình mà ngay cả nữ nhân cũng chẳng thể chịu đựng nổi.
Lâm Tuyết Nghiên vô cùng bất đắc dĩ, Mộng Dao mặt nào cũng tốt, chỉ có điều hay thích động tay động chân với nàng ta.
Nhưng nàng ta không trách Mộng Dao, bởi vì nàng ta biết nàng ấy như vậy là do “Thân thể túng dục”.
Thân thể túng dục là một linh thể đặc biệt, nó đặc biệt ở chỗ: Yêu kiều động lòng người, có chất quyến rũ bẩm sinh, ham muốn rất mãnh liệt.
Thể này âm hỏa vượng nhưng lại không được tùy tiện phá thân, nếu không âm hỏa tràn ra, rất có thể sẽ hương tiêu ngọc vẫn.
Còn nam tử phá thân thì cũng sẽ không chịu đựng nổi âm hỏa của thân thể túng dục, dẫn tới bị phản phệ, bị hút khô mà chết.
Bởi vì thể này không được giải phóng âm hỏa nên thường xuyên phản phệ chủ nhân, khiến chủ nhân cảm thấy cơ thể như bị lửa đốt, như có kiến cắn trong xương, cực kỳ khó chịu.
Ngay cả phong chủ Phong thứ hai cũng không làm gì được.
Lâm Tuyết Nghiên nói: “Dậy đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Có chuyện gì thì chúng ta vừa ngủ vừa nói.” Giọng nói của Mộng Dao yêu kiều, đầy cám dỗ.
Lâm Tuyết Nghiên nói thẳng luôn: “Là chuyện liên quan tới hôn ước của ngươi.”