Chương 22: Võ đài sinh tử
“Đây cũng là đệ tử của Thiên Dương Tử à? Kể cũng có chút thiên phú.”
“Để ta xem thử xem nào, ừm, Đạo văn chữ Kiếm, Thiên Đạo Ma cốt. Thú vị, thú vị”
“Không ngờ lại có một thiên tài tu ma bẩm sinh ở đây”
Ông ta xách hồ lô rượu để bên cạnh lên, định uống thêm một hớp nữa nhưng không ngờ rượu đã hết mất rồi.
“Hết rồi ư? Đúng là cụt hứng. Thôi được rồi, chơi tới đây thôi vậy. Mấy cảnh vừa rồi chắc đã đủ để hai tên nhóc này mất ngủ mấy đêm rồi, ha ha”
Nói xong, ông ta hóa thành một luồng sáng rồi biến mất.
Lần này, Phương Thần dễ dàng lọt vào được vòng Bán kết, hắn không biết rằng vận may của mình là do một vị thâm sâu khó dò đùa bỡn mà ra.
Chuyến này, vận may của hắn cũng dừng lại tại đây.
Vì tranh giành phần thưởng của top bốn nên vòng Tứ kết cực kỳ khốc liệt. Có thể nói là liều mạng.
Dù có trưởng lão ở đây nhưng không ít người vẫn bị thương.
Trong đó có một trận cả hai tuyển thủ đều bị trọng thương nên phải rời khỏi cuộc thỉ.
Vậy là chỉ còn lại bốn người, không còn cần tới phiếu trắng nữa.
“Hừ, để ta xem xem lần này hắn còn lấy được phiếu trắng thế nào nữa.”
“Ta đảm bảo, chắc chắn hắn sẽ bị loại luôn ở vòng sau.”
“Đúng vậy.”
Mọi người dều nhìn Phương Thần bằng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác.
Phương Thần thì lại khá hưng phấn. Cuối cùng hắn cũng được đánh một trận đàng hoàng rồi ư? Vậy thì tốt quá.
Đứng xem mọi người đánh nhau, hắn cũng dâng trào nhiệt huyết, chờ đợi đối thủ đầu tiên của mình.
Sau khỉ bốc thăm xong, Phương Thần bước lên võ đài, chờ đợi đối thủ.
Chẳng bao lâu sau, một thiếu niên mặt mày nhợt nhạt, hơi xanh tái bước lên võ đài.
Tuy sắc mặt người này không được tốt
nhưng ánh mắt lại đầy kiên cường.
“Vị sư huynh này, ngươi ổn không?”
Thấy sắc mặt đối phương tái nhợt, Phương Thần lo lắng hỏi.
Thiếu niên cứng cỏì lắc đầu: “Không sao! Ta vẫn còn đánh tiếp được. ít nhất là có thể đánh bại ngươi.”
Thấy Phương Thần bốc được phiếu trắng bốn lần liên tiếp, trong lòng thiếu niên rất ghen ghét.
Khi thấy đối thủ của mình là Phương Thần, thiếu niên đã thầm thề rằng nhất định phải đánh bại hắn.
Phương Thần thấy vậy thì không nói gì nữa.
Sau đó, hai người báo tên của mình.
“Tại hạ là Hồ Mạch.”
“Tại hạ là Phương Thần.”
Trưởng lão thấy vậy bèn tuyên bố: “Cuộc so tài bắt đầu.”
Phương Thần nhìn thanh Hắc Minh Kiếm trong tay, nói: “Đây là trận chiến đầu tiên của chúng ta. Cho ta xem thử xem thực lực của ngươi tới đâu đi.”
Ầm!
Phương Thần vừa mới giơ thanh Hắc Minh Kiếm lên thì chợt nghe tiếng một vật nặng ngã xuống đất.
Hắn tập trung nhìn kỹ thì ngạc nhiên phát hiện ra ở đằng xa, Hồ Mạch đã ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Trưởng lão biến sắc, lập tức chạy lại kiểm tra.
Thế nhưng sau khi kiểm tra xong, ông ta lại lắc đầu bó tay, nhìn Phương Thần bằng ánh mắt hết sức lạ lùng.
Phương Thần sững sờ.
“Tại sao lại nhìn mình như vậy? Mình có làm gì đâu.”
Một giây sau, trưởng lão tuyên bố: “Thương thế của Hồ Mạch quá nặng, trận này Phương Thần thắng.”
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Má nó.
Một tiếng chửi tục vang lên, không biết người nào vứt bảo kiếm của mình xuống đất để bày tỏ sự tức giận của bản thân.
Sau đó, mọi người bắt đầu ồn ào.
/zVậy mà cũng được hả?”
Vận may tốt quá đi mất”
“Mộ tổ nhà hắn ở đâu vậy? Ta phải dời mộ tổ nhà mình tới làm hàng xóm nhà hắn mới được”
Lúc này, mọi người chỉ còn cảm thấy cách nhìn của bản thân về thế giới này đã sụp đổ.
Nếu như nam tử trung niên ban nãy còn ở đây không biết sẽ nghĩ gì.
Dường như không cần có ông ta thì Phương Thần cũng vẫn may mắn như thường, thậm chí có thể vượt qua vòng Bán kết dễ như trở bàn tay.
Phương Thần cũng lấy làm lạ, hôm nay vận may của hắn thực sự quá tốt.
“Lẽ nào nám năm qua mình đã gặp quá nhiều xui xẻo nên giờ đã được đổi vận rồi ư?” Hắn chỉ còn biết nghĩ như vậy mà thôi.
ở chỗ khác cũng đang tiến hành thỉ đấu trận Bán kết nhưng La Ngạo không may mắn được như Phương Thần.
Bởi vì hắn ta gặp phải một người khác cũng là thiên tài của khóa này, Lâm Lạc Nhi.
Cả hai dều là thiên tài ngoại môn khóa này
nên trận đấu này diễn ra vô cùng căng thẳng.
Song phương giao chiến gần như không hề nương tay mảy may, dốc hết toàn lực để chiến đấu.
Mọi người đứng bên dưới luôn miệng khen hay, đứng xem mà tâm trạng cũng kích động lây.
Thế nhưng, Lâm Lạc Nhi chỉ mới gần mười lăm tuổi, cả thời gian tu luyện lẫn kinh nghiệm chiến đấu đêu không bằng La Ngạo mười tám tuổi.
Cuối cùng, Lâm Lạc Nhỉ vẫn thua đối phương một chút.
Mặc dù Lâm Lạc Nhỉ cũng chém trúng La Ngạo một lần nhưng tiếc là đối phương không hề hấn gì.
“Đúng là đặc sắc.”
“Xem ra ngôi đầu chính là của La sư huynh rồi”
Mọi người dều coi trận này là trận chung kết sớm, còn Phương Thần thì chẳng ai để tâm, lại càng không aỉ nghĩ hắn có thể chiến thắng.
Mộng Dao cau mày, truyền âm cho Phương Thần: “Phương ca ca, hay là ngươi bỏ thỉ trận tiếp theo đi, thực ra hạng hai là cũng
được fôi/
Nàng ấy cũng thấy lo lắng, sợ Phương Thần không phải đối thủ của La Ngạo, dù sao Phương Thần cũng đã thủ mộ năm năm, bị phế mất nám năm.
Sau khi La Ngạo đánh bại Lâm Lạc Nhi, hắn ta lại càng thêm đắc ý, thậm chí không định xuống võ đài.
La Ngạo đứng trên võ đài, chỉ đao vào người Phương Thần, ngạo nghê nói: “Phế vật! Lên đài chịu chết đi. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thiên tài chân chính.”
Hắn ta nói rất to, mọi người đều nghe rõ.
Lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lại nhìn Phương Thần. Đây chính là kết quả mà La Ngạo muốn, ép Phương Thần dù có sợ thỉ đấu cũng vẫn phải so tài.
Từ đầu tới cuối, Phương Thần luôn giữ thái độ hờ hững, hắn nhìn Mộng Dao trước, ra hiệu nàng ấy yên tâm.
Sau đó, hắn mới nhìn La Ngạo, cười đáp: “Chỉ luận võ thôi thì có gì thú vị, chi bằng chúng ta chơi gì đó kích thích hơn đi.”
“Chơi gì?”
“Võ đài sinh tử.”
Toàn trường ồ lên kinh ngạc, mọi người đêu nghĩ Phương Thần điên mất rồi.
La Ngạo sững sờ rồi lập tức bật cười.
Hắn ta từng thấy những kẻ tự chui đầu vào chỗ chết nhưng chưa thấy aỉ lại chán sống tới vậy.
Vừa khéo hắn ta còn đang đau đầu nghĩ xem lát nữa phảỉ mượn cớ gì để giết Phương Thần, giờ thì hay rồi, đối phương lại tự tới nạp mạng.
“Được! Ta đồng ý.” Hắn ta sợ Phương Thần đổi ý nên vội vàng đồng ý ngay.
Trên đài cao, La Vân mừng rỡ như điên, đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại rúc đầu vào, tự tìm đường chết.
“Đồ chó đẻ, chờ ngươi chết rồi, xem xem ta sẽ giết bà già kia thế nào. Cuối cùng bảo vật của sư tôn sẽ là của ta.” Tô Uyển Nhi cười hung dữ.
Mộng Dao có phần không kịp trở tay, nàng ấy không ngờ Phương Thần lại quyết định đấu võ đài sinh tử.
Nhưng thấy thái độ kiên định của hắn, Mộng Dao biết mình có nói gì cũng vô ích, đành
bực bội giậm chân, mắng thầm: “Tên khốn! Nếu ngươi chết, chẳng phải là bản tiểu thư sẽ phải thủ tiết hay sao? Đúng là làm bừa mà.”
Phương Thần không hề biết những chuyện này, hắn nghe thấy La Ngạo đồng ý thì mỉm cười, leo lên võ đài.
Sau đó, hắn nhìn về phía trưởng lão trọng tài: “Trưởng lão, võ đài sinh tử của hai người bọn ta có được tính không?”
Võ đài sinh tử bắt buộc phải có trưởng lão đứng bên cạnh xác nhận, nếu không không được tính.
Trưởng lão trọng tài gật đầu: “Đương nhiên là được tính.”
“Phế vật, ngươi cũng cẩn thận đấy. Nhưng chẳng quan trọng đâu, dù sao ngươi cũng chết chắc.” La Ngạo cười dữ dằn, nói.
Phương Thần không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn hắn ta.
Trưởng lão trọng tài nói: “Nếu hai bên đều không có dị nghị gì thì trận này sẽ là võ đài sinh tử, không bàn tới chuyện sống chết. Bất kể có người bị chết hay bị thương thì cũng sẽ không bị tông môn trừng phạt.”
“Trận pháp đã mở, võ đài sinh tử bắt đầu”
Nói xong, trưởng lão trọng tài rời khỏi sàn đấu.
Đồng thời, trận pháp quanh võ đài được mở lên, nhốt hai người họ trên võ đài.
Như vậy, cả hai đều không thể trốn tránh, người ngoài cũng không thể làm phiền hay chạy tới cứu.
Đây chính là võ đài sinh tử của Thiên Vũ Thần Tông.
La Ngạo cầm một thanh trường kiếm màu đen trên tay, khí tức của Tụ Lỉnh Cảnh đỉnh phong bùng lên.
“Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết thực lực của thiên tài là thế nào, hạng phế vật như ngươi được chết trong tay ta xem như là may mắn ba kiếp của ngươi rồi.”
Hắn ta vừa nói vừa vung thanh kiếm đen lên. Sương đen lập tức bay xung quanh, từ từ bao bọc toàn thân La Ngạo.
Đồng thời, sương đen cũng dần tràn ra ngoài, bao trùm toàn bộ võ đài.
“Là Hắc Vụ Mãn Thiên của La Ngạo sư huynh.”
“Chuyến này thì Phương Thần chết chắc rồi, ở trong phạm vi của Hắc Vụ Mãn Thiên, La
sư huynh không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, tầm mắt vẫn rõ ràng như cũ, trong khi những người khác lại thậm chí chẳng thể nhìn thấy năm ngón tay của mình.”
Thấy vậy, mọi người đêu cảm thấy Phương Thần sẽ chết chắc.
Phương Thần bình tĩnh đứng giữa làn sương đen, lúc này, giọng La Ngạo vang lên: “Yên tâm đi nhóc con, ta sẽ không giết ngươi ngay đâu. Ta sẽ làm ngươi bị thương từng chút một, để ngươi chết dần chết mòn trong đau đớn và mất máu. Ha ha ha. Chắc hẳn bộ dạng thê thảm của ngươi lúc đó sẽ rất đẹp mắt.”
La Ngạo trốn trong làn sương đen muốn nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Phương Thần.
Nhưng chẳng những Phương Thần vẫn rất bình tĩnh mà thậm chí khóe môi còn cong lên.
“Vậy à?”
Hắn rút Hắc Minh Kiếm ra, nói: “Ta cũng muốn làm như ngươi nhưng tiếc là thời gian của ta có hạn, ta không chơi với ngươi được.”
“Đây không phải là chuyện mà một tên phế vật như ngươi có quyền quyết định” La Ngạo cười khay.
“Không ư?1
Hắc Minh Kiếm trong tay Phương Thần tỏa ra ma khí, Hồn Thiên Ma Nhãn được triển khai.
La Ngạo tự cho rằng Phương Thần không nhìn thấy hắn ta nhưng trong mắt Phương Thần, vị trí của La Ngạo lại rất rõ ràng.
Hắn thong thả nói: “Đây chính là chuyện ta có thể quyết định.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK