CHƯƠNG 315
Hai người bắt đầu chơi cờ, trong nháy mắt đặt quân cờ đầu tiên xuống.
Khi cầm quân cờ đầu tiên lên, Cửu Thiên cảm thấy không đúng. Rõ ràng chỉ là một quân cờ bình thường, tại sao cầm ở trên tay lại cảm thấy nặng như ngọn núi. Hắn không cầm được quân cờ này lên.
Cửu Thiên sững sờ nhìn sang Thân Đồ sư tôn.
Nhưng Thân Đồ sư tôn lại có vẻ mặt như bình thường, nói: “Sao vậy, cậu không đi trước à? Vậy ta đi.
Thân Đồ sư tôn nói xong, thoải mái cầm một quân cờ lên, đi một bước.
Ánh mắt của Cửu Thiên dừng trên quân cờ, đột nhiên Cửu Thiên nhìn ra môn đạo, cười nói: “Thì ra là đá phong lực”
Mắt của Thân Đồ sư tôn chợt sáng lên, nói: “Biết nhìn đấy, cậu là học viên đầu tiên chơi cờ với tôi, nhận ra lai lịch của quân cờ này. Không sai, chính là đá phong lực, hơn nữa còn là đá phong lực rất không tầm thường. Một chữ nặng như núi, một quân cờ như thế sự. Chơi xong ván cờ này thì có thể chơi xong ván cờ có tên võ đạo. Được rồi, tới lượt cậu rồi.
Cửu Thiên hít thở sâu một hơi, canh khí trong cơ thể sôi sục, ngón tay dùng sức, liều mạng muốn cầm quân cờ lên.
Nhưng quân cờ này thật sự quá nặng. Thật sự giống như dính trên bàn cờ vậy.
Nhưng nếu thật sự mà dính trên bàn cờ, với lực lượng của Cửu Thiên, nhấc cả bàn cờ lên cũng không phải vấn đề.
Nhưng tình huống là hắn đừng nói nhấc bàn cờ lên, ngay cả một quân cờ nhỏ như này, hắn cũng không cầm lên được.
Thân Đồ sư tôn cười ha hả, nói: “Cậu còn không đi cờ, vậy tôi đi tiếp. Một bước dẫn trước thì mọi bước dẫn trước nha.
Thần Đồ sư tôn nói xong thì lại đi một bước.
Cửu Thiên khẽ mỉm cười Thân Đồ sư tôn, kiểu chơi cờ như này thật sự chưa từng nghe.
Cửu Thiên nói: “Thân Đồ sư tôn, ngài không cảm thấy, cứ đi như này, tôi chắc chắn sẽ thua hay sao?"
Thân Đồ gật đầu nói: “Không sai. Cậu chắc chắn sẽ thua. Trừ phi cậu cầm được quân cờ lên, chúng ta còn lần sau để chơi. Nếu cậu cảm thấy không công bằng, vậy ta nói cho cậu biết, trên đời này tất cả mọi người đều là như vậy. Cậu không động được, người ta có thể đi được, cậu không cầm được, người ta có thể cầm. Cậu giậm chân tại chỗ, chỉ có một con đường chết, sự đời như ván cờ!”
Trái tim của Cửu Thiên rung nhẹ, lời của Thân Đồ sư tôn khiến hắn ngộ ra.
Không nhiều lời nữa, lúc này Cửu Thiên bắt đầu dẫn động lực lượng thiên địa tập trung ở ngón tay của mình.
Hắn không dám dẫn động bao nhiêu, dù sao Thân Đồ sư tôn còn ngồi ở đối diện hắn.
Dựa vào một chút lực lượng thiên địa này, ngón tay của Cửu Thiên đã ngưng tụ một chút ánh sáng.
Thân Đồ sư tôn thấy cảnh này, kinh ngạc nói: “Bản lĩnh giỏi đấy. Cậu hình như còn chưa tiến vào Nguyên Canh Cảnh nhỉ. Chiêu dẫn động lực lượng thiên địa này, tương đối không tồi. Cho dù là những luyện khí sư kia cũng chỉ như này”
Cửu Thiên lần nữa cầm quân cờ, từ từ cầm quân cờ lên.
Lần này, quân cờ lắc lư bị hắn cầm lên một bước.
Nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, trên trán của Cửu Thiên cũng toát mồ hôi lạnh. Hắn đã dốc hết sức.
Nhưng ngay sau đó, từ trong quân cờ, một đạo lực lượng đáng sợ xông tới, trực tiếp đập vào người của hắn.
Đó là trọng kích như ngọn núi, Cửu Thiên ngay lập tức cảm nhận được mình bị lực đè cực lớn, ngón tay cũng không có lực lượng.
“Võ đạo!”
Cửu Thiên sửng sốt nói.
Thân Đồ sư tôn khẽ gật đầu, biểu thị điều Cửu Thiên nói không sai.
Lại cầm một quân cờ lên, Thần Đồ sư tồn lại đi một bước, nói: “Bước thứ ba rồi. Cậu sợ rằng không còn mấy bước nữa.