CHƯƠNG 200
Cửu Thiên cầm dược liệu trong đó lên, tập trung quan sát thì ngỡ ngàng thấy một cây nấm vẫn đang uốn éo.
Trên đầu cây nấm có một gương mặt quỷ, nhe hàm răng trắng muốt, hệt như người đang say giấc.
Vừa nhìn đã biết cấp bậc của loại dược liệu này hơn hẳn đám linh dược bình thường.
Cửu Thiên ngẩn người, vì hắn nhận ra loại dược liệu này là nấm sinh mệnh, một nguyên liệu để chế ngũ hành đan.
Thông thường chỉ cần có một sợi rễ của nấm sinh mệnh làm thuốc dẫn là đã có thể luyện được ngũ hành đan cỡ nhỏ rất tốt rồi.
Nếu được dùng thân cả cây nấm sinh mệnh thì có thể thử luyện ngũ hành đan cỡ lớn. Vậy thì đúng là linh đan đích thực, loại linh đan thập toàn đại bổ.
Cửu Thiên nuốt nước bọt, cất cây nấm sinh mệnh đi. Cùng lúc cũng bẻ lấy vài mẩu gỗ phượng tê, ném cùng đống dược liệu vào trong chiếc nhẫn.
Bên dưới, đám Hàn Liên vẫn đang càn quét. Nhặt xong hết dược liệu bình thường, họ cũng bắt đầu thử đến dược liệu trong tủ.
Tiếc thay, vì không có nguyên khí nên sau khi lấy được vài món đã không thể kiên trì tiếp tục được nữa.
Nhìn đống dược liệu nhiều vô số kể, họ chỉ đành bồi hồi tiếc nuối.
“Ôi, Cửu Thiên sư đệ ghê thật. Chúng ta không lấy nổi nữa mà đệ ấy vẫn có thể lấy thêm.”
Hàn Liên nhìn bàn tay bị cửa đầy máu tươi của mình, chậm rãi lắc đầu.
Sở Trực lắc đầu nói: “Sau này nếu nói Nhất Nguyên viện chúng ta có ai tiền đồ rộng mở thì chắc chắn là Cửu Thiên sư đệ rồi. Hàn Liên sư đệ, Sở Chính sự huynh, hai người nói xem, lần này chúng ta lấy được nhiều dược liệu như vậy, có nên cho học viên các viện khác một chút bất ngờ không?”
Hàn Liên nhe răng cười tươi rói: “Cái đám con cháu ấy phen này xui tận mạng rồi. Này thì thường ngày huênh hoang, này thì châm chọc Nhất Nguyên viện chúng ta. Huynh nói xem, lần này chúng ta dẫm đạp tất cả bọn chúng dưới chân liệu có quá đã không?”
Sở Trực cười đáp: “Huynh mong lắm đây.”
Sở Chính gật đầu: “Đến lúc cho chúng nếm mùi lợi hại của Nhất Nguyên viện chúng ta rồi.”
Dứt lời, ba người nhìn nhau cười.
Còn lúc này, cuối cùng Cửu Thiên cũng đã lấy đủ dược liệu, nhảy vọt từ trên tủ thuốc xuống.
Cửu Thiên thở dốc, cười bảo: “Các vị sư huynh, các huynh đã lấy xong chưa?”
Hàn Liên vỗ vào quần mình, đáp: “Lấy xong hết cả rồi. Cửu Thiên sư đệ, đệ cũng bội thu chứ hả?”
Cửu Thiên cười gật đầu. Đột nhiên, Cửu Thiên thấy bả vai bị xuyên thủng của Hàn Liên lúc này đã không còn vết thương gì nữa.
Cửu Thiên hỏi với vẻ ngờ vực: "Hàn Liên sư huynh, huynh trị thương khi nào thế?”
Hàn Liên cười giòn tan: “Trị thương? Huynh có cần lắm đâu. Cùng lắm chỉ nuốt hai viên đơn dược để giảm đau thôi”
Cửu Thiên nhìn Hàn Liên, lấy làm khó hiểu. Sở Trực ở kế bên giải thích: "Cửu Thiên sư đệ, đệ đừng hỏi nữa. Thể chất tên Hàn Liên này tương đối kì quái, bị thương khỏi rất nhanh. Sau này đệ sẽ thấy sức sống như con gián của đệ ấy, có đập thế nào cũng không chết được.
Hàn Liên nhướn mày: “Như đệ là năng khiếu trời cho, các huynh hiểu cái quái gì.”
Hàn Liên xua tay rồi nói tiếp: “Đi thôi. Chúng ta tiếp tục xem nơi này còn thứ gì tốt nữa nào. Đệ kết cái phủ đệ hư không này rồi đấy. Tiên khí sư giỏi thật đấy, sưu tầm được bao nhiêu là thứ. Đệ phải phát tài thêm lần nữa mới được."
Cửu Thiên khẽ cười, theo chân Hàn Liên đi vào phía trong. Ngay phía trước phòng dược liệu, một cánh cửa đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Còn phía bên kia cánh cửa là một căn phòng đầy những hình nhân.
Trúc lão quỷ máu me đầy người đang đứng chính giữa.
Xung quanh là đám hình nhân cầm lưỡi liềm, quấn trường bào màu đen khắp người như những bóng ma đang tấn công Trúc lão quỷ tới tấp.
Trúc lão quỷ đã sắp sức không trụ được nữa, quầng sáng xanh băng giá trên người bị dồn nén tột bậc, gần đến bờ vực sụp đổ.
“Hình nhân linh hồn chết tiệt! Sao lại cho những tên này canh giữ phủ đệ chứ? Chẳng lẽ cửa mình đi vào là… cửa tử?”
Trúc lão quỷ nghiến răng, cuối cùng thì lúc này đã hiểu ra.
“Mình quyết không thể chết ở đây được.
Bất thình lình, Trúc lão quỷ lấy trong ngực áo ra một mảnh ngọc bội sáng lóa, mạnh bạo nghiền nát nó.
Sau đấy hét lên bằng giọng thảm thương: "Tinh Uyên, tôi là Phong Lịch đây. Giúp tôi một tay đi! Xin dâng linh đan.
"
Ngay sau đó, một trận pháp sáng lòa xuất hiện trước mặt Trúc lão quỷ.
Rồi một giọng nói vang lên giữa trận pháp.
“Xin lỗi nha, sư tôn đi vắng mất rồi. Chi bằng để tôi giúp ông nhé.
Một bàn tay bỗng thò ra giữa trận pháp.