CHƯƠNG 172
Khôi lỗi bạch ngân giơ tay ra, giống như đập muỗi, trực tiếp đập về phía Kim Vũ Sơn.
Canh kình của Kim Vũ Sơn mới tăng lên giữa chừng, bèn bị chặn lại, thực lực Ngoại Canh Cảnh mạnh mẽ, căn bản không làm tổn thương được khôi lỗi bạch ngân. Bàn tay khổng
lồ mang theo ánh sáng màu trắng mạnh mẽ đập vào người Kim Vũ Sơn. Kim Vũ Sơn trực tiếp bị đập một cái phun ra máu.
Sau đó, ánh sáng lóe lên, cơ thể của Kim Vũ Sơn lập tức biến mất. Giống như chưa từng xuất hiện, biến mất không thấy đâu nữa.
Khôi lỗi bạch ngân bình tĩnh nói: “Người không tuân thủ quy tắc của tháp tu hành, phạt 3 năm không được vào tháp. Cậu còn không thu kiếm lại.
Cửu Thiên cười hì hì vội vàng thu kiếm lại.
Lắc cái đầu nói: “Tôi là người tuân thủ quy tắc. Ông đừng sợ tôi, Tôi không chịu nổi cảm giác bị người khác đập đâu.”
Hàn Liên xoay người đi xuống dưới, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tên khốn của Lôi Đình viện, nếu anh muốn đối đầu với chúng tôi, vậy tôi chắc chắn không thể để anh có được võ kỹ tốt. Ha ha, thật là đồ ngốc, thật sự bị tôi chọc tức đến mức ra tay. Bản lĩnh chọc điên người khác của đại gia tôi còn chưa dùng tới 30%. He he, ba năm không thể vào tháp, tên này không có được võ kỹ tốt rồi. Mỗi tầng đều có thể có được một bộ võ kỹ. Mình xuống tầng bốn đi dạo, xem thử có công pháp nào khác không, tốt nhất là dùng để chạy trốn. Đắc tội với quá nhiều người, tóm lại phải suy nghĩ làm sao chạy trốn.
Ngâm nga khúc hát, Hàn Liên đi về phía tầng bốn. Khi đi lên vô cùng khó khăn, nhưng khi đi xuống lại hoàn toàn không có bất cứ ngăn cản gì.
Cửu Thiên không có quan tâm tình hình của Hàn Liên và Kim Vũ Sơn ở bên dưới, hắn bây giờ đang cố gắng tiếp tục đi lên.
Bup! Bup! Bup!
Trọng kiếm vung lên, canh khí cuồn cuộn, tới lúc này, lập tức bạo phát cạnh kình mạnh gấp hai mươi lần cũng không có nhiều tác dụng nữa.
Lực lượng thần hồn rat ay, ánh sáng lấp lánh bao trùm trên kiếm của Cửu Thiên, mỗi một kiếm chém ra đều có thể mang theo lực lượng chấn nhiếp tinh thần, thế như chẻ tre, dũng mãnh đi về phía trước.
Rất nhanh, trước mặt chỉ còn lại ba bậc đá.
Nhưng lúc này canh phong xung quanh thật sự giống như gió lốc, thổi Cửu Thiên sắp không mở nổi mắt.
Giơ chân ra, ba bức màn ánh sáng vậy mà cùng lúc sáng lên, ba bức màn sáng sáng màu trắng – bạc – đỏ hợp lại làm một. Cửu Thiên còn chưa làm rõ chuyện gì thì nhìn thấy một thanh cực kiếm 10 trường với ba bức màn ánh sáng ngưng thành, chém một kiếm về phía đầu của hắn.
Cửu Thiên giơ trọng kiếm lên, canh khí toàn thân phóng ra.
Lúc này, không có chuyển hóa, lực lượng thần hồn sợ rằng cũng không chặn được một kích khủng khiếp này.
Điều duy nhất Cửu Thiên có thể làm là đem lực lượng toàn thân hòa vào trong trọng kiểm.
Đồng thời đẩy ra tất cả lực lượng thiên địa trong phương diện 10 trượng xung quanh, ngay cả cuồng phong cũng dẫn ra.
Chính vào lúc này, cự kiếm rung lắc, lực lượng mạnh mẽ khiến cả người của Cửu Thiên cũng đang run rẩy.
“Toàn Long Trảm!”
Cửu Thiên giơ kiếm lên, tốc độ giống như lưu quang hiện ra, nhanh hơn gấp 10 lần tốc độ ra tay của võ giả Ngoại Canh Cảnh.
Trọng kiếm VS cự kiếm, va chạm với nhau một cách nhếch nhác.
Lực lượng đáng sợ tạo thành khí lãng, khuếch tán ra ngoài.
Cửu Thiên cắn răng kiên trì, lẫn giáp toàn thân phóng ra, hình thành áo giáp mạnh mẽ bao trùm lấy hắn, ngay cả gương mặt cũng che toàn bộ.
Xoay tay, Cửu Thiên lướt qua cự kiếm. Lực lượng khổng lồ đó bị Cửu Thiên một chia thành hai, nhưng nửa bên trọng kiếm còn lại vẫn rơi xuống người của Cửu Thiên.
Keng một tiếng, Cửu Thiên lùi lại nửa bước, trên áo giáp xuất hiện một đạo ấn trắng rất lớn, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Trọng Kiếm Quyết, nổ!
Cửu Thiên lại vung kiếm, đánh vào nửa bên quang kiếm còn lại.
Lực lượng ba màu lập tức vỡ vụn, hóa thành những đốm sáng bắn ra xung quanh. Cửu Thiên nhân cơ hội này, bước liên tiếp ba bước, tiến vào tầng sáu.
Phù…
Cửu Thiên nặng nề thở ra một hơi, tầng sáu này thật sự khó lên. Hắn gần như đã dùng hết thủ đoạn rồi.
Ngước mắt nhìn, tầng sáu và tầng năm của tháp tu hành này hoàn toàn khác nhau.
Ngẩng đầu nhìn thấy, không còn là những lửa ngọn bay bay, mà là một khoảng tinh hà, giống như tinh hà thực chất, cảm giác đưa tay thì có thể chạm vào.
Lẫn giáp trên người rút đi, Cửu Thiên sững sờ nhìn tinh hà này.
Vào lúc này, một giọng nói vang lên.
“Cửu Thiên, là cậu sao?”
Cửu Thiên xoay người nhìn, chỉ thấy trong tầng sáu rộng lớn, có một vương tọa màu vàng, trên vương tọa có một khôi lỗi màu vàng ngồi ở đó. Mà ở đỉnh đầu của khôi lỗi, lại là một cô gái, cô gái trông rất quen mắt.
“Huyễn Tầm sao?”
Cửu Thiên khẽ cười thành tiếng, không ngờ bọn họ lại gặp nhau ở đây.
Huyễn Tầm nhảy từ trên đỉnh đầu của khôi lỗi màu vàng xuống, thân pháp rất nhẹ, giống như lá rơi, đáp xuống trước mặt Cửu Thiên.
Nhìn gương mặt của Cửu Thiên, Huyễn Tầm mỉm cười vỗ vai của Cửu Thiên, nói: “Cậu được đấy, vậy mà có thể lên tầng sáu rồi. Không ngờ, không ngờ. Áo giáp vừa rồi trên người cậu là sao, trông rất ngầu.”
Cửu Thiên khẽ mỉm cười, nói: “Một môn công pháp đặc biệt mà thôi”
Huyễn Tầm mỉm cười, lộ rah ai cải răng hổ nhỏ, nói: “Có thể dạy tôi không?"
Cửu Thiên sững người, sau đó lắc đầu nói: “Sợ rằng không thể.”
Huyễn Tầm bĩu môi nói: “Đồ keo kiệt. Bỏ đi, nếu cậu đã đến rồi thì giúp chị đây đi. Võ kỹ tinh thần hải đáng chết này, vậy mà khiến tôi không lấy được một quyển võ kỹ nào, tức chết tôi rồi.”
Cửu Thiên nhíu mày nói: “Võ kỹ tinh thần hải?”
Huyễn Tầm chỉ vào tinh hà ở đỉnh đầu nói: “Chính là thứ này, mỗi một ngôi sao bên trong đều là một môn công pháp. Chúng ta chọn cái tốt nhất, cậu tới giúp tôi.”
Cửu Thiên nói: “Giúp như nào.
Huyễn Tầm khế phất tay, một đạo ánh sáng trắng lao vào trong tinh hà, ngay sau đó, một thanh quang kiếm lập tức rơi xuống.
Cửu Thiên bị dọa một trận, nhấc tay vung trọng kiếm chặn quang kiếm.
Huyễn Tầm cười nói: “Là giúp như vậy.”