Mục lục
Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 208

“Lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình”

Diêm Từ Vũ đứng bất động tại chỗ, nhưng canh kình trên người hắn ta lại đột nhiên co lại rồi tiếp tục phóng ra, chỉ trong tích tắc đã khiến Sở Trực và Hàn Liên văng ra xa. Canh kình đen mang theo tiếng nổ đánh vào người Sở Trực và Hàn Liên như vô số nắm đấm, cả hai người đều văng ra xa mười mấy trượng.

Sở Chính nhanh chóng tiến tới, vung đao chém về phía Diêm Từ Vũ.

Đao khí tung hoành, đao quang sắc bén khiến Diêm Từ Vũ chau mày né tránh.

Hắn ta nghiêng người né đao của Sở Chính, sau đó nhẹ nhàng duỗi một ngón tay ấn vào ngực Sở Chính.

“Long Phá!”

Một mũi tên máu bắn ra, ngực Sở Chính lập tức bị thủng một lỗ nhỏ,

Sở Chính lảo đảo nhưng không lùi lại chút nào, trở tay tiếp tục thi triển đao pháp.

Đạo pháp mạnh mẽ chém vào người Diêm Từ Vũ tạo ra vô số tia lửa. Cùng lúc đó, Cửu Thiên cũng lao vọt tới, trọng kiếm vung vẩy, vừa đến hắn đã bùng nổ canh kình đã mạnh hơn gấp hai mươi lần của mình.

“Hoàn Long Kiếm!”

Trọng kiếm chém thẳng vào lưng Diêm Từ Vũ, canh kình gấp hai mươi lần khiến canh y của hắn ta run kịch liệt.

"Ô?"

Diêm Từ Vũ ngạc nhiên nhìn Cửu Thiên.

Sau đó hắn ta nheo mắt lại: “Chỉ là hạt châu mà cũng dám tranh sáng với nhật nguyệt! Hồn Nhãn, mở!”

Hai mắt Diêm Từ Vũ lập tức bắn ra tia sáng chói loá, Sở Chính và Cửu Thiên đứng gần nhất bị tia sáng bắn trúng, sau đấy bị cố định ngay tại chỗ.

Cửu Thiên chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị hoá đá, canh khí trong cơ thể đột nhiên vận chuyển chậm lại, một sức mạnh đáng sợ khống chế mọi động tác của hån.

Giờ phút này, Cửu Thiên cảm thấy như có vô số ngọn núi lớn bao quanh, hắn hoàn toàn không thể nhúc nhích, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Lúc này đôi mắt của Diêm Từ Vũ chuyển sang hai màu đỏ đen, kì dị và tà ác như yêu quái.

Sở Trực và Hàn Liên vừa đứng dậy cũng bị Hồn Nhãn của Diêm Từ Vũ quét trúng, lập tức bị cố định tại chỗ.

Ánh sáng dần tan biến, Cửu Thiên có thể nhìn thấy phần cơ nơi ấn đường Diêm Từ Vũ co lại như thể sắp sửa rách thành một đường.

Ánh sáng trong mắt hoàn toàn biến mất, Diêm Từ Vũ lên tiếng: “Một lũ sâu kiến thực lực chỉ mới Nội Canh cảnh mà lại dám càn rỡ trước mặt tao. Giao máu của chúng mày ra đây!”

Canh kình trên người Diêm Từ Vũ hoá thành vô số xúc tu vô hình trói chặt bốn người nhóm Cửu Thiên, vài sợi xúc tu chui thẳng vào mắt, mũi, miệng và tai họ.

Ngay sau đó, Cửu Thiên nhìn thấy các sư huynh của mình bắt đầu chảy máu thất khiếu, máu tươi từ trên mặt nhỏ xuống đất rồi lăn về phía Trúc lão quỷ.

Diêm Từ Vũ đánh vài luồng canh kình xuống mặt đất, dưới thân Trúc lão quỷ lập tức xuất hiện một trận pháp được ngưng tụ từ canh kình.

Khi máu tươi chạm vào trận pháp thì phát ra ánh sáng đỏ, hơi thở của Trúc lão quỷ bắt đầu mạnh lên, giờ phút này mặt mũi ông ta cũng thay đổi.

Trúc lão quỷ bắt đầu trẻ hoá, làn da nhăn nheo trở nên căng bóng, khuôn mặt già nua nhanh chóng trẻ lại.

Lúc này tuổi của Trúc lão quỷ cũng thay đổi, chẳng mấy chốc ông ta đã quay trở lại dáng vẻ hai, ba mươi tuổi.

Cửu Thiên vẫn đang đấu tranh với canh kình của Diêm Từ Vũ ở trong cơ thể mình. Canh kình của hắn ta ẩn chứa uy thế huỷ diệt mọi thứ, nó bắt đầu điên cuồng phá huỷ trong cơ thể Cửu Thiên, thứ duy nhất có thể chống lại là canh khí thoạt nhìn có vẻ “bé nhỏ” trong cơ thể hắn.

Khác với mấy vị sư huynh, Cửu Thiên không chảy máu thất khiếu, ngược lại còn cảm thấy đang dần dần khôi phục khả năng hành động.

Canh khí của hắn thể hiện sức phòng ngự mạnh mẽ, dù là canh kình cao hơn hẳn mười cấp của Diêm Từ Vũ cũng không thể phá huỷ canh khí của hắn.

May mà lúc này Diêm Từ Vũ đang tập trung vào Trúc lão quỷ.

Hắn ta hài lòng nhìn hơi thở của Trúc lão quỷ càng lúc càng mạnh, chỉ một lát nữa thôi sẽ đạt tới Linh Khí Sư cảnh.

Cách thăng cấp đốt cháy giai đoạn này không chỉ cần máu tươi của người khác, mà máu tươi của bản thân cũng sẽ bị đốt cháy. Dưới sự khống chế của Diêm Từ Vũ, Trúc lão quỷ đã đốt cháy sinh mệnh của mình, chắc chắn khi ông ta đạt tới đỉnh phong cũng sẽ là lúc ông ta chết.

Bỗng nhiên, hơi thở của Trúc lão quỷ tăng vọt.

Đây là dấu hiệu bước vào Linh Khí Sư cảnh, nhưng Trúc lão quỷ đã đau tới mức toàn thân run rẩy.

Diêm Từ Vũ cười, cười rất vui vẻ.

Bộ xương màu vàng ngẩng đầu lên, cất cao giọng: “Linh Khí Sư đang quỳ trước mặt ta kia, mặc dù thực lực của ngươi đã đủ, nhưng tại sao hơi thở lại yếu như vậy? Ngươi không đủ tư cách trở thành truyền nhân của ta!”

Một câu khiến mặt Diêm Từ Vũ lập tức biến sắc.

Cửu Thiên hét lớn, chính là lúc này!

Trong nháy mắt, toàn thân Cửu Thiên bùng nổ một sức mạnh khủng bố, ngay sau đó canh khí của hắn và canh kình của Diêm Từ Vũ đồng loạt phát nổ.

Hắn vung trọng kiếm trong tay đánh Sở Chính bay ra ngoài.

Sau đó hắn nhanh chóng bước tới, vung hai nhát kiếm, Sở Trực và Hàn Liên cũng bị hắn đánh văng ra xa.

Ba người lần lượt bay về phía cánh cổng đằng sau bộ xương màu vàng theo hình vòng cung tuyệt vời.

“Cửu Thiên sư đệ!”

Hàn Liên lớn tiếng gọi trên không trung.

Cửu Thiên cắn răng đáp: “Đừng quay lại!”

Ba người Hàn Liên ngã vào trong cửa, bay ra khỏi phủ đệ hư không.

Diêm Từ Vũ kinh ngạc, lớn tiếng nói: “Mày lại thoát được Nhiếp Hồn Nhãn của tao ư, không thể có chuyện đó được!”

Cửu Thiên dựng đứng trọng kiểm: “Điều này chứng tỏ Nhiếp Hồn Nhãn của anh không ổn lắm đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK