Mục lục
Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 311

“Cuồng Chiến Quyết!”

Nhất Thanh sư tôn lắc đầu nói.

“Bao nhiêu năm không nhìn thấy. Không ngờ, Hoành Sơn viện vậy mà có đệ tử luyện công pháp này, thật sự là một lũ điên không coi cơ thể ra gì”

Hàn Liên cũng khẽ cười. Chỉ là nụ cười của hắn ta mang theo sự khinh thường, nói: “Thì ra đây chính là Cuồng Chiến Quyết à, chỉ có vậy thôi sao.

Nhất Thanh vỗ một cái vào đầu Hàn Liên, nói: “Đối với con mà nói. Đương nhiên chỉ có như vậy. Nhưng nếu con không có nhục thân huyết mạch gia truyền của con, con còn dám nói lời này? Học hành khiêm tốn, khiêm tốn con có hiểu không?

Hàn Liên cười he he, xoa đầu liên tục gật đầu.

Nếu nói công kích của Kiều Chinh là chiến pháp kiểu dã thú phát điên. Vậy thì phương thức chiến đấu của Cửu Thiên lại trầm nặng như một ngọn núi.

Hắn ra quyền không nhanh, nhưng mỗi quyền đánh xuống thì đều có thể đánh cho cơ thể của Kiều Chinh chấn động.

Cơ thể chịu tấn công liên lục của Kiều Chinh, ngay tới lung lay nhẹ cũng không có.

Cuối cùng, Cửu Thiên nhằm chuẩn một cơ hội, một quyền vừa hay đánh trúng nắm đấm của Kiều Chinh.

Hai quyền tiếp xúc, lực lượng đáng sợ cùng lúc có tác dụng lên cánh tay của hai người.

Hai tiếng răng rắc rõ ràng vang lên. Rõ ràng cánh tay của hai người bị gãy xương dưới một kích này.

Âm thanh khiến người ta xót xa như này, một số học viên nhìn mà cũng nhíu mày.

Nhưng Cửu Thiên và Kiều Chinh lại giống như không có chuyện gì, tiếp tục tung quyền trái, cùng lúc đánh vào mặt của đối phương.

Lần này, Kiều Chinh bị đánh bay ra, đập xuống đất.

Trên mặt Cửu Thiên bị đánh lõm vào. Nhưng ngay sau đó, vậy mà biến trở về một cách quỷ dị.

Kiều Chinh nằm ở trên đất phun ra một ngụm máu.

“Tôi thua rồi!”

Kiều Chinh cười khổ, sờ gương mặt bị đánh lệch của mình, nói: “Không ngờ, tu vi của cậu ở phương diện nhục thể lại mạnh hơn tôi. Cửu Thiên, cậu trời sinh chính là người của Hoành Sơn viện tôi.

Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Trên đời này, không có gì là trời sinh cả”

Kiều Chinh gật đầu ngộ ra, sau đó ngất đi.

“Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện thắng!”

Người hướng dẫn lên sân hét to một tiếng.

Tất cả học viên của Hoành Sơn viện vậy mà đứng dậy vỗ tay, cho dù Hoành Sơn viện của bọn họ thua cả ba trận, bọn họ lại thua tâm phục khẩu phục.

Ngay cả Thân Đồ sư tôn của Hoành Sơn viện cũng cười ha hả nói: “Đặc sắc, đặc sắc. Xem ra tôi phải hỏi tên khốn Nhất Thanh này, rốt cuộc dạy đệ tử kiểu gì rồi. Tiểu tử Cửu Thiên này, cơ thể rất cổ quái, nhất định phải hỏi:

Tinh Uyên sư tôn nhìn thấy các học viên của Hoành Sơn viện lại bắt đầu hét to tên của Cửu Thiên, cười lạnh nói: “Hô to tên của học viên thuộc phân viện đối phương, xem ra Hoành Sơn viện cũng tới cuối rồi.

Tinh Uyên sư tôn dứt lời thì đứng dậy rời đi, đám người Diêm Từ Vũ rảo bước đi theo.

Chỉ có Huyễn Tâm vẫn ngồi ở đó, căn bản không đi cùng với người của Âm Dương viện.

Từ xa mỉm cười nhìn Cửu Thiên, Huyễn Tâm cười rất vui vẻ.

Trên lôi đài, Cửu Thiên yên lặng thưởng thụ hoan hô.

Cánh tay khẽ động, xương vừa bị đánh gãy đã tự nối lại.

Đây chính là đạo mà hắn ngộ được trong khoảng thời gian này.

Sinh chi đạo, vạn vật có thể chữa lành.

Chút vết thương nhỏ này, căn bản không đáng bận tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK