CHƯƠNG 226
"Aiyo, Cửu Thiên sư đệ, lén liếc mắt đưa tình nha."
Hàn Liên khoác vai Cửu Thiên rồi cười.
Hai người Sở Chính Sở Trực cũng nhìn thấy cảnh này. Sở Trực vỗ đầu Hàn Liên: "Nói bừa gì thế hả."
Bây giờ da mặt của Cửu Thiên đã được tôi luyện rồi, hẳn mặt không đỏ tim không loạn mà nói: "Các huynh đố kỵ chứ gì."
Hàn Liên chống eo: "Đố kỵ? Sư huynh đây cũng là nhân vật vạn người mê đó được không hả. Mọi người gọi huynh là sát thủ thiếu nữ đó."
Đại sư huynh sờ bụng mình: "Ừm. Huynh có thể chứng minh chuyện này. Sẵn tiện nói luôn. Nếu huynh gầy đi thì cũng là một mỹ nam đỉnh cấp đấy."
Bọn Cửu Thiên cười ha hả. Cả Đạo Quanh sư tôn cũng cười rất vui vẻ.
Đây chính là bầu không khí của Nhất Nguyên Viện, tình cảm giữa các huynh đệ trong Nhất Nguyên Viện đều rất tốt. Là loại tình cảm căn bản không thể thấy được ở những phân viện khác.
Những người tiếp theo lên đài là năm vị đệ tử tinh anh của Phiêu Miểu viện.
Ba người đi đầu thì Cửu Thiên không quen, nhưng hai người đi đằng sau khiến ý cười trên mặt Cửu Thiên nhạt đi không ít. Đặc biệt là cô nương cuối cùng.
Tĩnh Như!
Tĩnh Như mặc một thân võ phục ôm sát màu tím nhạt khiến cô ta vừa anh khí lại không mất đi cảm giác cao quý ưu nhã.
Mái tóc dài như thác nước, đôi môi đỏ tươi như son. Có thể nhìn ra trước khi lên đài, cô ta đã trang điểm nhẹ.
Cô ta có một vóc dáng có lồi có lõm, hoàn toàn khác với những nữ đệ tử nho nhã mặc áo choàng dài của Minh Tâm viện. Nhìn Tĩnh Như càng quyến rũ hơn một chút.
Cô ta khiến không ít nam đệ tử hò reo. Chỉ một cái quay đầu cười nhẹ, trong nụ cười mang theo chút phong tình đã khiến bao nhiêu nam đệ tử ngây thơ phải mê như điếu đổ.
Cửu Thiên lạnh lùng nhìn cô ta. Hắn không hiểu tại sao Tĩnh Như lại được chọn ra trong vô số cao thủ của Phiêu Miểu viện.
Anh cũng không hiểu tại sao Tĩnh Như từ một người ngây thơ đơn thuần lại biến thành bộ dạng phong tình vạn chủng như thế.
Thời gian quả thực là một thứ đáng sợ, nó có thể biến một người thành dáng vẻ mà ngay cả người thân thiết nhất cũng không thể nhận ra.
Đương nhiên, Tĩnh Như biến thành người như thế nào cũng không liên quan gì tới hắn.
Cửu Thiên chỉ nhìn một cái rồi thu mắt.
Bảy đại học viện đã đi lên hết, bây giờ chỉ còn lại mỗi Nhất Nguyên viện và Âm Dương viện.
Bọn Cửu Thiên cũng không vội, Hàn Liên cười nói: "Dù sao năm nào cũng là chúng ta lên cuối năm nay ngoại lệ làm gì. Người trâu bò nhất mới xuất hiện vào lúc cuối cùng. Không thấy lần nào viện trưởng cũng là người đến cuối sao. Chúng ta kết màn, Cửu Thiên sư đệ, chúng ta cứ ngồi yên ở đây đi, để đám nhãi Âm Dương viện lên trước!"
Cửu Thiên gật đầu rồi ngồi yên.
Hắn có thể dùng canh kình truyền âm sao?
Đợi một lúc thì những đệ tử tinh anh của Âm Dương viện đã lên trước.
Cả năm người đều mặc một thân áo choàng màu đen trắng.
Đây là võ phục độc nhất vô nhị của Âm Dương viện bọn họ, nó không chỉ tượng trưng cho viện đứng đầu Học Viện Võ Đạo, mà quan trọng hơn cả chính là, chỉ riêng chất liệu làm bộ y phục này đã là một món binh khí thượng hạng.
Chất liệu của bộ y phục này được lấy từ một con dã thú tên là Linh Dã sống sâu trong dãy núi Kình Thiên.
Dùng da của nó làm y phục không chỉ có khả năng phòng thủ kinh người, chống nước chống lửa mà còn có thể phóng ra một biển lửa trong một thời gian ngắn thông qua việc tiêm canh kình vào.
Giá trị của bộ y phục này tương đương với một viên nguyên đan ngũ phẩm. Những đệ tử của viện khác không có được phúc lợi tốt như vậy đâu.
Năm người lên đài, đi đầu là Diêm Từ Vũ.
Diêm Từ Vũ dùng ánh mắt hung dữ nhìn thẳng về phía Nhất Nguyên viện.
Vừa nãy, hắn ta luôn nhìn theo Cửu Thiên đi ra khỏi phủ đệ hư không, khóe miệng hắn khẽ nhúc nhích, sau đó, giọng của Diêm Từ Vũ khế truyền đến tai Cửu Thiên.
"Tốt lắm. Ngươi không chết tại nơi đó. Ta sẽ lấy cái mạng của ngươi.
Miệng Cửu Thiên cũng khẽ động.
DiêmTừ Vũ nghe thấy rõ ràng giọng nói của Cửu Thiên văng vẳng bên tai.
"Yên tâm, ta sẽ tới Âm Dương viện để xử ngươi."
Mắt Diêm Từ Vũ hơi co lại.