Mục lục
Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại sư huynh nói: “Kiếm pháp hào nhoáng không thật, lãng phí sức lực.”

Sư huynh Sở Chính cũng nói: “Nhìn thì đẹp mắt đấy nhưng thực tế lại chẳng hiệu quả mấy. Kiếm quyết của Hàn Liên đã luyện thành, cô ta thua rồi.”

Vừa dứt lời, Cửu Thiên nhìn thấy sư huynh Hàn Liên hóa ra một thanh kiếm trên tay trái, ngay sau đó, một luồng sáng lóe ra từ kiếm.

Keng!

Một thanh kiếm cắm trên mặt đất, thân kiếm khẽ rung lên.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào nó, thấy Bích Thủy Trường Thiên Kiếm rõ ràng đã bị đánh ra xa đã bay trở lại, cắm thẳng xuống đất.

Ảo ánh biến mất, Triệu Mẫn cảm thấy trên cổ ẩm ướt, đưa tay chạm vào thì thấy máu tươi.

Trên cổ cô ta có một đường máu, chỉ là rách da, chưa chạm tới thịt.

Triệu Mẫn kinh ngạc nhìn Hàn Liên, sau đó cả khuôn mặt trở nên hung dữ.

Hàn Liên đứng trước Bích Thủy Trường Thiên Kiếm, lạnh lùng nhìn Triệu Mẫn, nói: “Thắng bại đã rõ, cô lăn được rồi đấy. Vừa nãy, tôi chỉ cần dịch kiếm sang bên trái một chút là cô đã chết ngay tại chỗ rồi. Ai dà, ai bảo tôi thương hoa tiếc ngọc cơ chứ.”

Lang Kiếm đạo sư cũng sửng sốt, Triệu Mẫn là một học viên xuất sắc của Phiêu Miểu viện. Vốn dĩ ông ta muốn tiến cử một suất trong trong trận chiến phân loại học viên cho Triệu Mẫn.

Nhưng bây giờ…

Triệu Mẫn đang điên cuồng gào thét.

Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

“Đồ tiểu nhân hèn hạ. Tôi không thua, là do anh đánh lén. Một tên rác rưởi của Nhất Nguyên Viện sao có thể đánh thắng được tôi, tôi phải giết anh!”

Hành động điên rồ của Triệu Mẫn khiến Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn nhíu mày.

Lang Kiếm đạo sư vội vàng nói: “Triệu Mẫn, không được!”

Ông ta còn chưa nói xong, Triệu Mẫn đã cầm kiếm lao tới, định giết Hàn Liên.

Hàn Liên không ngờ Triệu Mẫn dám ra tay với hắn ta.

Cửu Thiên đột nhiên đứng lên, nhưng lúc này, một bóng người từ đâu ra chặn trước mặt Hàn Liên.

Thân hình to lớn, cả người toàn thịt là thịt, giống như một bức tường thành, không phải là đại sư huyên thì còn ai vào đây.

Kiếm của Triệu Mẫn đâm vào bụng đại sư huynh. Ngay sau đó, cả người cô ta bật lại phía sau, đầu tiên là chạm đất, sau đó như một quả hồ lô lăn lông lốc mười mấy mét.

Lang Kiếm vội vàng bước đến đỡ được Triệu Mẫn, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể Triệu Mẫn khiến cho cả người Lang Kiếm chấn động, thoáng chốc bị nội thương, ông ta ôm chặt lấy thân thể của Triệu Mẫn, lúc này mới khiến cô ta dừng lại.

Nhìn kỹ lại, Triệu Mẫn đã bất tỉnh, khóe môi chảy máu, thanh kiếm trong tay vỡ vụn, rơi xuống mặt đất.

Tĩnh Như há hốc mồm, nói không ra lời, đây mà là Nhất Nguyên Viện sao?

Đây là học viện đứng thứ chín trong số các Học Viện Võ Đạo sao? Tại sao đệ tử người nào người nấy đều mạnh như vậy?

Ánh mắt của người “sư huynh” đứng bên cạnh Tĩnh Như cũng lóe lên, hắn ta vô cùng hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía đại sư huynh, mà ánh mắt đại sư huynh không chút sợ hãi.

Đại sư huynh cười, xoa bụng nói: “Tỷ thí là tỷ thí, không cần tổn thương hòa khí. Mọi người xem, nóng nảy không hề tốt. Cô ta tự làm bản thân bất tỉnh, ai cũng thấy rõ, tôi không làm gì hết, là cô ta tự làm tự chịu. Cũng may là bụng ta rắn, nếu không đã bị đâm thủng rồi, ta mà ngã ra là không ai khiêng về được đâu. “

Hàn Liên từ phía sau đại sư huynh, thò đầu ra, sờ bụng của đại sư huynh: “Đại sư huynh, bụng huynh toàn là thịt mỡ, có bị đâm cũng chỉ bị thương mô mỡ thôi. Ha ha, nhìn vậy đệ cũng muốn nuôi thân béo lên chút.”

Đại sư huynh trừng mắt nhìn Hàn Liên, xoay người bước về.

Nhất Thanh sư tôn nói: “Thắng là thắng, thua là thua. Lẽ nào đệ tử của Phiêu Miểu viện không chấp nhận thua? Xem ra ta phải nói chuyện chút với Mộng Vân sư tôn rồi.”

Sắc mặt của Lang Kiếm thay đổi, thua liên tiếp hai trận, còn xảy ra chuyện này, hắn ta cảm thấy thể diện của Phiêu Miểu viện đã mất hết.

Hắn ta cắn răng, quy tắc tỷ thí là năm ván thắng ba ván, hiện tại đã thua hai ván, không thể thua thêm nữa.

Lang Kiếm quay lại nhìn “sư huynh” bên cạnh Tĩnh Như.

“Lâm Phong, trận ba ngươi lên đi. Không được phép thua.”

Lâm Phong gật đầu, chậm rãi tiến lên, đứng giữa sân. Sở Chính nhìn thấy Lâm Phong, cười nói: “Người này cũng lên cơ đấy. Trận này để ta.”

Nói xong, Sở Chính cất bước về phía trước, nhưng vừa đi được hai bước, Lâm Phong nhìn về phía đám người Nguyên viện, cất cao giọng: “Ta không muốn đấu với người khác, Sở Chính, một năm trước chúng ta đã giao đấu rồi, hôm nay ta không muốn tái đấu với ngươi, ta muốn đấu với Cửu Thiên của Nhất Nguyên Viện. Cửu Thiên, ngươi có dám ứng chiến không?”

Cửu Thiên nhìn về phía Lâm Phong, sau đó lại nhìn Tĩnh Như, nhưng hắn không hề kinh ngạc.

Ngẩng đầu, Cửu Thiên nhìn về phía Tĩnh Như trước, nói: “Tĩnh Như, đây là tình mới của cô hả? Mắt nhìn của cô vẫn kém như thường.”

Tĩnh Như cười chế nhạo: “Kém hay không, chẳng phải anh thử là biết sao.”

“Có lý.”

Hắn khẽ cười một tiếng.

Cửu Thiên nhìn Lâm Phong, lạnh nhạt nói: “Đấu thì đấu, có gì mà không dám.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK