Mục lục
Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 293

Cửu Thiên cũng há miệng thật to, ngay vừa nãy, canh kình của đại sư huynh còn mang theo cả thiên địa thổ hành chi lực.

Đây là việc chỉ có võ giả nguyên canh cảnh mới làm được, chết tiệt, canh kình ngưng ngũ hành.

Đại sư huynh là cường giả nguyên canh!

Cửu Thiên nuốt nước bọt, đến bây giờ hắn mới biết, thì ra đệ tử mạnh nhất trong cả học viện võ đạo chính là đại sư huynh nhà hắn.

Không chỉ hắn là Vô Sầu sư tôn cũng ngơ người.

Hôm nay tim của bà ta đều bị đệ tử Nhất Nguyên viện thách thức không ít lần.

“Huyền thổ canh kinh!”

Vô Sầu sư tồn kinh ngạc nhìn về phía Vô Song, hai người Nhất Thanh sư tôn và Võ Quang sư tôn thì cười rất vui vẻ.

Vô Sầu sự tôn nói: “Nhất Nguyên viện của mấy người thật sự có cường giả Nguyên Canh Cảnh á, hắn ta mới bao nhiêu tuổi chứ.”

Nhất Thanh sư tôn nói: “Chưa tới 30.

Vô Sầu sự tôn hít một hơi lạnh, sau đó cười khổ.

“Hèn gì từ trước tới nay Nhất Nguyên viện mấy người đều không quan tâm tới bảng xếp hạng học viện, hèn gì tuy ít người nhưng mấy người vẫn ngồi vững như Thái

Son."

Nhất Thanh sư tôn cười cười không đáp.

Còn Đạo Quang sư tôn lại hài lòng nhìn Vô Song.

Không ai biết rằng, Vô Song trông có vẻ hiền lành phúc hậu thế kia đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ mới có được tu vi như ngày hôm nay.

Đạo Quang sư tôn là người duy nhất chứng kiến toàn bộ quá trình tu luyện của Vô Song. Ông ta có thể nói rõ với toàn bộ đệ tử võ đạo rằng, Vô Song mới thật sự là

cường giả kiên trì và có tâm trí kiên định.

Yên Hoài bị nhốt lại rõ ràng không thể thoát ra ngoài.

Chưa nói tới việc cô ta chỉ là võ giả Nội Canh Cảnh, dù là võ giả Ngoại Canh Cảnh thì dưới tình huống tương tự cũng không thể phá vỡ được tường đá do thổ hành tạo

nên.

Yên Hoài ở bên trong vẫn cố gắng vùng vẫn nhưng tất cả đều vô dụng.

Tính ra đại sư huynh vẫn là người biết thương hoa tiếc ngọc nên không khép bốn bức tường lại, khiến Yên Hoài trực tiếp ngất đi. Cô ta muốn nhảy ra ngoài cũng không thể, tường đá lập tức hợp nhất chặn hết mọi lối ra.

Sau khi vùng vẫy một hồi, Yên Hoài mới bất lực nhận thua.

Đại sư huynh mỉm cười gật đầu, xem đi, thi đấu nên đơn giản thế này chứ.

Đại sư huynh thản nhiên quay về chỗ rồi.

Toàn bộ đệ tử Minh Tâm viện đều nổi điên và lần lượt hét lớn.

“Đây là võ kỹ gì vậy? Đừng nói bọn họ tìm một tên luyện khí sĩ tới đấy.

“Rõ ràng đây là pháp quyết của luyện khí sĩ, thi đấu trong học viện sao có thể tìm tiếp ứng từ bên ngoài chứ.

“Bọn ta không phục.

“Trận này không tính.

Một đám đệ tử nông cạn hét lên. Bọn họ không muốn tin vào sự thật là bọn họ đã thua Nhất Nguyên viện. Càng không hiểu đại sư huynh đã sử dụng thứ võ kỹ gì.

Với thực lực Nội Canh Cảnh thường thường của bọn họ thì sao có thể nhìn ra tu vi nguyên canh cảnh của đại sư huynh chứ.

Dù là mấy người tinh mắt và có hiểu biết nhìn ra cũng không dám tin.

Vô Sầu sự tôn nghe bọn họ gào thét như thế thì cảm thấy vô cùng mất mặt.

“Yên lặng!”

Một tiếng gầm vang lên, đám đệ tử này lập tức ngậm miệng.

“Không có vấn đề gì cả. Võ kỹ mà Vô Song của Nhất Nguyên viện dùng không phải là pháp quyết. Ai có nghi ngờ gì thì cứ tới chất vấn ta. Còn ai muốn nói gì không??"

Nói xong, đại sư huynh quét mắt nhìn toàn trường, ai còn dám nhiều lời chứ.

Vô Sầu sư tôn nhìn sang đạo sư đứng cạnh rồi gật đầu.

Đạo sư cao giọng tuyên bố.

“Nhất Nguyên viện thắng!”

Giọng nói bay ra khỏi Chính Tâm điện rồi bay thẳng lên trời.

Có lẽ sẽ không lâu nữa tin tức về chiến thắng của Nhất Nguyên viện trước Minh Tâm viện sẽ lan truyền khắp toàn bộ Học viện Võ đạo như mọc cánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK