CHƯƠNG 307
“Đồ nhát gan!”
Huyền Tâm mỉa mai Diêm Từ Vũ một câu, ánh sáng luôn nhìn về phía của Cửu Thiên.
Nghịch bím tóc đuôi ngựa của mình, Huyễn Tâm cười rất vui.
Tinh Uyên sự tôn liếc nhìn Huyễn Tâm mấy lần, cũng không nói gì nhiều.
Trên lôi đài, Sở Chính đã đi xuống, Bàng Cát cũng được mấy người hướng dẫn khiêng đi chữa trị.
Hoành Sơn viện thua liên tiếp hai trận, đã bị ép tới bên rìa của sự thất bại. Bây giờ chỉ xem, Hoành Sơn viện có muốn liều một ván cuối hay không.
Nhất Thanh sự tôn nở nụ cười, nói với Sở Chính đi trở lại: “Làm rất tốt. Không ngờ đao tay phải của con cũng luyện ra rồi.
Sở Chính cười điềm nhiên, giống như một đao vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Hàn Liên cười hì hì ghé đầu qua: “Sở Chính sư huynh, đao vừa rồi thật là quá ngầu. Huynh xem, cho tới tận bây giờ chị dâu Ngọc Lan vẫn nhìn huynh.
Sở Chính hơi sững người, quay đầu nhìn về phía của Lâm Ngọc Lan.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng lúc nhìn đi chỗ khác. Sở Trực cười nói: “Xem ra chuyện này ổn rồi. Có cô gái nào có thể chống đỡ được nam tử bá khí như này”
Sở Chính khẽ họ một tiếng, bình tĩnh ngồi xuống, vội vàng chuyển chủ đề, nói: “Cửu Thiên sư đệ, trận thứ 3, đệ lên đi. Đánh xong sớm chút, chúng ta còn trở về ăn cơm”
Cửu Thiên mỉm cười đứng dậy, cất bước lên lôi đài.
“Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện!”
Mắt thấy Cửu Thiên đi ra, tiếng cười của Thân Đồ sự tôn không dứt.
“Kiều Chinh, giao cho con rồi. Hôm nay Hoành Sơn viện của chúng ta thua Nhất Nguyên viện không sao cả. Nhưng Cửu Thiên này, con nhất định phải cho ta thấy
được thực lực của cậu ta.
Kiều Chinh nắm chặt nắm đấm của mình, nói: “Sư tôn, không coi trọng con vậy à? Con không tin cậu ta còn có thể thắng con”
Nói xong, Kiều Chinh trực tiếp nhảy lên lôi đài, lớn giọng nói: “Kiều Chinh của Hoành Sơn viện.
Trong nháy mắt, học viên của cả Hoành Sơn viện được đốt cháy bầu không khí.
“Hú! Hú! Hú
Một đám người lớn tiếng hét lên, giống như hai trận thua trước đó đều không ra gì. Chỉ cần Kiều Chinh sư huynh của bọn họ lên sân, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết nhanh gọn, thắng lợi luôn thuộc về Hoành Sơn viện.
Thân Đồ sư tôn vuốt cằm, cười nhìn.
Đối với thắng thua, Thân Đồ sư tôn luôn không quá coi trọng. Cải ông ta càng để ý hơn thật ra là giúp học viện Võ Đạo bồi dưỡng ra được mấy đệ tử tốt.
Xếp hạng nội bộ học viện gì đó, có thể dạy ra được một Thiên Canh Cảnh, thậm chí cường giả Võ Tôn Cảnh mới là nguyện vọng của ông ta. Cho dù đệ tử này không phải người của Hoành Sơn viện ông ta. Trong mắt mang theo ánh sáng khác thường, ánh mắt của Thân Đồ sư tôn nhìn chằm chằm Cửu Thiên.
Hôm nay ông ta phải nhìn hoàn toàn thủ đoạn của Cửu Thiên. Nếu Cửu Thiên thật sự đủ thực lực, tiền đồ vô hạn. Sau khi tỉ thí, bảo cậu ta ở lại Hoành Sơn viện một ngày, rồi tặng cho cậu ta một tạo hóa thì sao chứ. Đây mới là tấm lòng và mắt nhìn nên có của một người sư tôn.
Hừ, người khác đều nói ông ta là đại lão thô, nhưng trên thực tế, ai có thể biết ông ta đang nghĩ gì?
Người khác cười ông ta quá điên rồ, ta mặc người khác trêu chọc, chỉ vậy mà thôi.
Ở bên cạnh, người hướng dẫn lớn giọng tuyên bố.
“Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện quyết chiến với Kiều Chinh của Hoành Sơn viện
Vừa dứt lời, canh y trên người hai người lập tức giải phóng.
Canh y màu trắng đục bọc người, vậy mà là dáng vẻ giáp trụ. Kiều Chinh giống như mặc một bộ giáp ngưng thực, canh kình Ngoại Canh cấp năm không thể công phá.
Kiều Chinh lạnh lùng nhìn Cửu Thiên, nói: “Nghe nói Nhất Nguyên viện có một thiên tài là cậu. Hôm nay cậu nhất định phải cho tôi mở rộng tầm mắt”
Cửu Thiên rút trọng kiếm sau lưng ra, nói: “Sẽ không làm anh thất vọng.”