CHƯƠNG 251
Mục Kiếm Đình không thèm cho bọn họ cơ hội, phi thẳng ra ngoài.
Nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ hồng, sự tồn vong, thịnh suy của gia tộc bọn họ, có thể sẽ nằm trên lá thư hắn ta viết khi hắn ta vội vã trở về.
Mục Kiếm Đình thật sự khóc không ra nước mắt, nếu như hắn ta chỉ yếu hơn Cửu Thiên một điểm, hoặc nửa điểm, thậm chí một hai bậc, hắn ta chắc chắn sẽ không thất lễ như vậy, hắn ta cũng còn trẻ, tại sao không thể liều mạng tu luyện.
Nhưng thực lực bây giờ của Cửu Thiên, thật sự khiến hắn ta cảm thấy tuyệt vọng.
Đặc biệt là tốc độ tu luyện đáng sợ của Cửu Thiên kia, đã đả kích hắn ta thật sâu, khiến hắn ta hoàn toàn không có suy nghĩ đánh thắng Cửu Thiên.
Hắn ta là người biết rõ nội tình của Cửu Thiên, biết hơn một năm trước Cửu Thiên vẫn còn là một tên bỏ đi.
Hơn một năm, chỉ có hơn một năm thôi.
Mục Kiếm Đình ở trong lòng thầm gào thét, la hét, tuyệt vọng.
Sự rời đi của Mục Kiếm Đình không hề ảnh hưởng đến những người đang xem.
Trên bục cao, trận đấu của Cửu Thiên với Vân An đã tiến đến giai đoạn gay cấn.
“Thiên Châm Sát!”
“Trọng Kiểm Nhất Thức”
Trong tay Cửu Thiên cầm trọng kiếm Vô Phong, Cửu Thiên vung thanh trọng kiếm như gió, tiếng khí nổ không ngừng vang vọng trời xanh.
Canh kình trên người Vân An thể hiện ra sự biến hóa vô cùng kỳ lạ, lúc thì biến thành giáo dài, biến thành khiên nặng, lúc lại biến thành rồng bay, kim bay.
Canh kình trên người hắn ta quả thật giống như một cục bùn có thể tùy ý tạo hình, nhào nặn.
Dưới sự chỉ huy của Vân An, biến đổi thành các kiểu phương thức tấn công, khiến người khác rất khó phòng bị.
Keng keng, lại một loạt âm thanh vang lên.
Trọng kiếm trong tay Cửu Thiên xoay chuyển, dỡ kim bay mà Vân An dùng canh kình biến thành sang một bên.
Trọng kiếm cắm mạnh vào mặt đất, canh y trên người Cửu Thiên đã nổ tung.
Thần đan trong cơ thể đột nhiên co lại, lập tức phóng ra sức mạnh vô cùng đáng sợ.
“Tránh ra!”
Một tiếng hét lớn, cả bục cao lập tức nổ tung.
Tiếng nổ vang lên khiến Vân An sợ hãi nhảy lên cao, canh kình trên người biển hóa huyền ảo thành bốn miếng khiên tròn bao bọc lấy hắn ta.
Vô số khí kình từ trong đất xông ra, biến thành những chùm sáng canh khí đáng sợ.
Cái này chỉ có canh khí mới có thể làm được, canh kình bình thường, khoảng cách càng xa, phạm vi phóng ra càng rộng, lực sát thương sẽ càng yếu.
Nhưng canh khí của Cửu Thiên lại không như vậy, canh khí của anh có thể huy động thiên địa chi lực đồng thời tấn công, chỉ cần trong phạm vi anh có thể khống chế, lực sát thương chắc chắn sẽ không yếu đi.
Giết! Giết! Giết! Giết! Giết!
Năm từ giết liên tiếp xuất hiện trên mặt đất, vết nứt khổng lồ dường như muốn biến một nửa bục cao thành những mảnh vỡ.
Đạo Quang sư tôn ở trên khán đài cũng kinh ngạc, sững sờ.
Đây là một quyển võ kỹ mà ông ta đưa cho Cửu Thiên, tên là !
Một chiêu này, lấy sát khí là gốc, coi trọng cửu tự cửu sát, mở rộng ra rồi khép kín vào. Mỗi một từ giết, chính là một chiêu kiếm quyết, từ này lợi hại hơn từ kia, đến tận từ giết thứ chín, trời đất thay đổi màu sắc, gió mây được hình thành, hồn thần khóc thầm.
Nhưng kiếm pháp cuối cùng vẫn là kiếm pháp, mặc dù Xung Thiên Sát Kiếm là võ kỹ địa cấp, nhưng cũng là sự phát huy của từng chữ giết.
Sao có thể giống như Cửu Thiên, trong nháy mắt đã là năm chữ giết, sự đáng sợ này ngay cả người tạo ra kiếm pháp cũng không thể phát huy được. Cửu Thiên sao có thể làm được!
Giữa bầu trời, Vân An bị vô số chùm ánh sáng đánh trúng.
Những chùm ánh sáng này, giống như những thanh kiếm dài lao về phía bầu trời, cắm vào Vân An, khiến anh ta giống như một con nhím.
Cho dù canh kình trên người Vân An có biến hóa, cũng chỉ là canh kình mà thôi.
Mấy chục đến một trăm chùm sáng đột nhiên tấn công vào anh ta, canh kình của Vân An cũng không thể chống đỡ được, khiên dày canh kình bốn bên đều bị vỡ nát. Vân An rơi xuống giống như một con diều đứt dây.
Bịch!
Vân An rơi mạnh xuống đất, máu chảy ra.
Trên khán đài, gần một nửa học viên của Thiên Nhân đều kinh ngạc hét lên, Huyền Không sư tôn cũng lập tức đứng lên.