CHƯƠNG 173
Mí mắt của Cửu Thiên giật giật, cô gái này quá quy hiểm rồi.
Huyễn Tầm phóng khoáng lại không quan tâm nhiều như vậy, kéo tay của Cửu Thiên lao lên đầu của khôi lỗi màu vàng.
Khôi lỗi màu vàng ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ, vừa muốn nói chuyện, Huyễn Tầm bèn lớn tiếng nói: “Đồ to xác ngu ngốc, còn phí lời nữa tôi gọi viện trưởng tới đập ông.”
Khôi lỗi màu vàng bất lực nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Cửu Thiên bị Huyễn Tầm lôi lên đầu của khôi lỗi màu vàng.
Trên đầu của khôi lỗi màu vàng để lại mấy bàn chân rõ ràng, Linh Bối nói: “Cái đầu vàng vướng víu này là ai làm, tròn như vậy, còn trơn như vậy, còn bố trí trận pháp, đứng cũng đứng không vững. Không biết làm thành hình chữ nhật à?”
Khôi lỗi màu vàng lại mở mắt ra, nó thật sự cảm thấy ấm ức, là tồn tại trấn thủ tầng sáu của tháp tu hành. Học viên bình thường tới có ai không cung kính. Cô gái này ỷ thế lực đằng sau của mình lớn, không những giẫm đầu của nó, còn chê đầu của nó quá tròn. Khôi lỗi cũng có tôn nghiêm có được không hả!
Thầm tự lẩm bẩm một tiếng, khôi lỗi vẫn nhắm mắt lại, nghĩ trong lòng, mắt không thấy tim không đau, mắt không thấy tim không đau…
Cửu Thiên nói: “Võ kỹ tinh thần hải. Giống như các tầng dưới, dùng tay rút võ kỹ ra là được đúng không?”
Huyễn Tầm nói: “Đúng mà cũng không đúng. Những cái ở tầng dưới sẽ không phản kích. Võ kỹ tinh thần hải này lại phản kích rất lợi hại. Chị đây mấy lần sắp lấy được võ kỹ rồi, kết quả đều bị những kiếm quang vớ vẩn đó ép ra. Tôi cũng sắp tiêu hao hết nửa ngày rồi, cậu lát nữa giúp tôi chặn kiếm quang. Tôi giúp cậu lấy võ kỹ, một người một quyển, như thế nào?”
“Nửa ngày sao?” Cửu Thiên kinh ngạc nói: “Ở trong tháp tu hành không chỉ có thể ở một canh giờ hay sao?”
Huyễn Tầm đắc ý hất đuôi tóc, cười nói: "Đó là các cậu, tôi ở đây muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu. Trước khi chưa chọn được võ kỹ tốt, ai dám đuổi tôi ra chứ. Có phải không, đồ to xác ngu ngốc, ông dám đuổi tôi không?”
Cửu Thiên giẫm mấy cái vào khôi lỗi màu vàng.
Khôi lỗi màu vàng nhắm mắt không nói, coi như không nghe thấy.
Huyễn Tầm nói: “Nhìn. Nó cũng không dám đuổi tôi.”
Cửu Thiên bất lực nói: “Được rồi, cô lợi hại. Vậy bây giờ bắt đầu thôi, tôi chỉ có thời gian một canh giờ.
Huyễn Tầm xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, nói: “Được, vậy thì bắt đầu đi, cậu cẩn thận.
Cả người tỏa ra ánh sáng đỏ, ngay sau đó, Huyễn Tầm quăng ra một chiếc roi dài do canh kình ngưng thành.
Chiếc roi dài trực tiếp lao vào trong võ kỹ tinh thần hải, cuốn lấy một ngôi sao thiện lương.
“Tóm được rồi.”
Cả người Huyễn Tầm đều trở lên phấn khích, ngay sau đó võ kỹ tinh thần hải bắt đầu xuất hiện những xoáy nước nhỏ, sau đó, một khoảng quang kiếm bắn tới.
Cửu Thiên giơ trọng kiếm lên, lúc này nhìn ra chỗ tốt của thân kiếm to.
Nhấc kiếm lên, chính là một tấm khiên cực lớn, che chắn cơ thể của Huyễn Tầm và Cửu Thiên.
Âm thanh keng keng vang lên, kiếm quang thành phiến rơi vào trọng kiếm của Cửu Thiên.
Khi đạo kiếm quang thứ nhất rơi vào trọng kiếm thì Cửu Thiên cảm nhận được áp lực. Mỗi một đạo kiếm quang đều mang theo một kích toàn lực của võ giả Ngoại Canh Cảnh sơ kỳ.
Trong nháy mắt mấy chục đạo kiếm quang rơi xuống, Cửu Thiên cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Huyễn Tầm cũng đang cổ, hét lên: “Sắp ra rồi, nhanh thôi, kiên trì.
Cửu Thiên hét lên: “Tôi đang kiên trì, cô nhanh chút.”
Trong võ kỹ tinh thần hải, một quyển sách cổ xưa được rút ra khỏi tinh hà.
Lúc này, mật độ của kiếm quang lại tăng lên. Một phiến kiếm quang vậy mà còn vòng qua từ đằng sau.