Mục lục
Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 168

Tầng bốn tháp tu hành, Cửu Thiên và Hàn Liên hoàn toàn không biết tình hình ở bên ngoài, vẫn đang liều mạng leo lên.

“Tầng hai võ kỹ cao nhất là nhân cấp cao giai, tầng ba cao nhất là linh cấp sơ giai, tầng bốn cao nhất là linh cấp trung giai. Cửu Thiên sư đệ, chỉ cần lên tầng năm thì chúng ta có cơ hội có được võ kỹ linh cấp cao giai rồi. Xông lên!

Hàn Liên hét lên tiếng, liều mạng đi lên, hận không thể dùng cả tay chân.

Đến chỗ này, những bậc thang có phù văn đáng chết này càng lúc càng khó đi. Mỗi mộ bước giẫm lên đều cảm thấy bị hút chết ở trên thềm đá, hoàn toàn không nhấc được chân. Không chỉ như vậy, bậc đá mỗi tầng còn có một lớp màn ánh sáng mạnh mẽ, chặn ở đường đi về phía trước.

Bức màn ánh sáng cao 10 trượng, không dễ gì mới dùng canh kình đánh tan, màn ánh sáng này sẽ biến thành lực lượng cuồng bạo, công kích vào người bọn họ.

Bậc đá mỗi tầng đều phải bỏ ra sự cố gắng rất lớn, Cửu Thiên hai tay như bay, liều mạng công kích.

Động tác của hắn buộc phải nhanh, bởi vì những bức màn ánh sáng này sẽ khôi phục lại, nếu tốc độ của hắn chậm một chút thì sẽ bị bức màn ánh sáng đè xuống.

Băng Sơn Quyền!

Cửu Thiên lúc này đã thu lại trọng kiếm vào trong nhẫn, lúc này còn đeo trọng kiểm leo tháp không khác gì làm mình thêm khổ.

Liệt Hỏa Kim Thân mở ra, mỗi một quyền của Cửu Thiên đều phải dùng lực bạo phát mạnh mẽ, canh khí lập tức chuyển hóa ra canh kình mạnh gấp hai mươi lần khiến hắn thế như chẻ tre, một đường đi lên. Bậc thang nối tới tầng năm, vẫn không chặn được hắn!

Hàn Liên cũng đang liều mang vung Bích Thủy Trường Thiên Kiếm, ở bên ngoài đối phó với các học viên khác hắn ta không thể dùng Đoạt Thiên kiếm pháp, nhưng ở đây, hắn ta cuối cùng cũng có thể thoải mái sử dụng.

Mỗi một kiếm chém xuống, đều có thể chém được một khoảng bức màn ánh sáng, nghiến răng chống đỡ không bị sóng Lãnh Tử Thâm đè xuống, Hàn Liên đang liều mạng đi về phía trước. Cửu Thiên cũng phải cố ý đi chậm lại, để Hàn Liên theo kịp bước chân của hắn. Có hắn ở phía trước đánh tan bức màn ánh sáng, Hàn Liên sư huynh có thể giảm bớt không ít áp lực. Có lúc mượn chỗ trống khôi phục ở bức màn ánh snags còn có thể theo Cửu Thiên đi liên tiếp mấy tầng.

Hai người đã đi hai trăm bậc, nhưng vẫn chưa lên tới tầng năm. Cách đó không xa ngọn lửa màu tím bay tà tà đưa tay có thể lấy được, nhưng Hàn Liên và Cửu Thiên đều không có hứng thú.

Cuối cùng sau khinhanh chóng leo thêm trăm bậc nữa, trước mắt có một cánh cửa, cất bước đi vào, mọi thứ trở nên thoáng đãng.

Hàn Liên trực tiếp ngồi phịch ở cửa, sau khi bấm tay tính giờ, nói: “Đã nửa canh giờ trôi qua rồi. Mệt chết đi được, một mình đi lên bậc thang đá này sẽ lấy cái mạng già này của huynh mất. Cửu Thiên sư đệ, chúng ta mau tìm võ kỹ thôi.”

Cửu Thiên gật đầu, hai người đanh mắt nhìn. Chỉ thấy tầng năm và bốn tầng dưới gần như nhau, một khôi lỗi bạch ngân cực lớn đứng ở chính giữa. trên đỉnh đầu có ngọn lửa màu đen bay bay.

Hàn Liên ở bên cạnh nhìn, tìm thấy bia đá, đọc thành tiếng: “Tầng năm, U Minh Hỏa.

Ánh mắt của Cửu Thiên lại quét trong tầng năm, lập tức Cửu Thiên nhìn thấy bên dưới khôi lỗi bạch ngân, còn có hai học viên.

Hai người này thân pháp rất nhanh, đều đang liều mạng tóm lấy ngọn lửa đang bay, nhưng mỗi lần bọn họ tóm được, đều bị U Minh Hỏa đen tối đốt cho cả người chấn rung, không thể không buông ra.

Hai học viên, một nam một nữ, sắc mặt khó coi.

Quay đầu lại, hai người liếc nhìn Cửu Thiên và Hàn Liên, rồi không để ý nữa.

“Bắt đầu đi, Cửu Thiên sư đệ. Chọn cái tốt, không phải linh cấp cao giai không cần!”

Cửu Thiên gật đầu, võ kỹ linh cấp cao giai chắc coi như rất không tồi rồi. Dù sao võ kỹ mà Lục gia bọn họ truyền đời đời cũng chỉ là linh cấp sơ giai mà thôi.

Ánh mắt của Cửu Thiên nhìn những quả cầu lửa U Minh trên không, so với tầng thứ nhất, những quả cầu lửa bay bay này lớn hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều, không dễ dàng lấy được.

Hàn Liên nôn nóng ra tay trước, nhảy lên, tay của Hàn Liên nhanh như tia chớp, túm lấy một quả cầu lửa màu đen.

“Ha ha, võ kỹ tới tay!"

Hàn Liên cười to, bàn tay đã đưa vào trong quả cầu lửa, sờ được một quyển võ kỹ bên trong.

Nhưng còn chưa kịp rút võ kỹ ra, Hàn Liên bèn cảm nhận được một cơn đau thấu tim từ lòng bàn tay truyền tới, đồng thời một cỗ lực lượng hỏa diễm cực mạnh trực tiếp đẩy hắn

ta ra.

Hàn Liên trợn to mắt, rên một tiếng, nằm rạng ra trên đất.

Một nam một nữ ở bên cạnh phát ra tiếng cười.

Trong mắt nam tử mang theo sự khinh bỉ, nói: “Ngu ngốc, võ kỹ được U Minh Hỏa bảo vệ, dễ dàng có được như vậy sao?”

Cửu Thiên rảo bước đi tới, nhìn Hàn Liên sư huynh nói: “Không sao chứ?"

Hàn Liên sư huynh nhìn bàn tay của mình, cho dù có canh kình bảo vệ cũng đã bị đốt tới đỏ một mảng.

“Không sao, không sao. Lửa này, có để cho người ta lấy được võ kỹ không.”

Cửu Thiên mỉm cười rồi nói: “Có thể là cách của sư huynh không đúng. Để đệ thử xem.

Nói xong, Cửu Thiên nhảy lên, một tay túm lấy một quả cầu lửa màu đen đanh nhảy nhót, dễ dàng đáp xuống đất, Cửu Thiên nắm chặt, hoàn toàn không có dấu hiệu buông tay.

Một nam một nữ ở bên cạnh lập tức trợn to mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK