Mục lục
Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 171

Canh phong cuồng bạo không thể ngăn cản tiến độ của Cửu Thiên, huyền trận dưới chân cũng không chặn được bước chân của Cửu Thiên.

Bức màn ánh sáng dâng lên từng tấm, khác với cầu thang của tầng năm, bức màn ánh sáng ở tầng sáu này rất đê tiện, nó cứ phải đợi bàn chân của Cửu Thiên giẫm lên bậc trên thì lập tức hiện ra.

Bức màn ánh sáng đột nhiên hiện ra thật sự như dao nhọn, suýt nữa đâm thủng bàn chân của Cửu Thiên.

Canh khí bảo trùm toàn thân, Cửu Thiên dùng chân của mình giẫm mạnh xuống, mỗi một bước đều muốn giẫm tan hoàn toàn bức màn ánh sáng hiện ra.

Mà bức màn ánh sáng bị giẫm tan hình thành gió nhiều màu, sau khi bức màn ánh sáng bị Cửu Thiên giẫm tan càng lúc càng nhiều, canh phong càng lúc càng mạnh.

Cửu Thiên một đường đi lên, mỗi một bước đều đi rất vững.

Lúc này, hắn cuối cùng cũng lấy trọng kiếm của mình ra, so với huyền trận mang theo lực hút dưới chân, những canh phong này càng thêm đang sợ. Hắn cần trọng kiếm giúp hắn ổn định cơ thể.

Hàn Liên mỉm cười nhìn Cửu Thiên đi lên, Kim Vũ Sơn ở bên cạnh thấy Cửu Thiên vậy mà thật sự có thể đi lên, ánh mắt không ngừng lập lòe.

Rảo bước, Kim Vũ Sơn cũng đi tới trước bậc thang, vừa cất một bước, canh phong mạnh mẽ bèn trực tiếp thổi hắn ta trở lại.

Lùi liên tiếp mấy bước, Kim Vũ Sơn rõ ràng rất nhếch nhác, nhìn bóng lưng của Cửu Thiên, thầm nghiến răng.

Không thể nào, một đệ tử của Nhất Nguyên viện cũng có thể đi lên, hắn ta lại không đi được.

Hàn Liên rất không hậu đạo mà cười.

“Anh cũng muốn đi lên giống sư đệ của tôi à, ha ha, anh đừng làm tôi cười chết. Chỉ dựa vào anh ư? Ha ha ha ha.

Sắc mặt của Kim Vũ Sơn lúc đỏ lúc trắng, trực tiếp rút kiếm của mình ra.

Nhưng khi hắn ra rút kiếm ra, khôi lỗi bạch ngân cũng quay đầu lại nhìn Kim Vũ Sơn nói: “Trong tháp tu hành không cho phép đánh nhau, người ra tay sẽ bị trực tiếp dịch chuyển ra khỏi tháp, giao cho người hướng dẫn xử lý.

Kim Vũ Sơn tức tối thu kiếm lại.

Hàn Liên giơ hai ngón tay giữ lên với Kim Vũ Sơn, nói: “Đồ ngốc, có giỏi thì tới đánh tôi đi, xin ngược đãi, tới đi. Cháu trai ngoan, ra tay!”

Kim Vũ Sơn tức muốn nổ tung, nhưng hắn ta lại không thể rat ay.

Hàn Liên rất đắc ý, hắn ta đã có được võ kỹ, rất nhàn nhã tự tại, thời gian còn lại hắn ta có thể từ từ tiêu hao với Kim Vũ Sơn.

Nhưng Kim Vũ Sơn lại không còn nhiều thời gian lôi thôi với hắn ta nữa. Lập tức, Kim Vũ Sơn giống như nhớ ra cái gì đó, khẽ cười nói: “Cậu vừa rồi gọi cậu ta là sư đệ? Ha ha, sư đệ của cậu vậy mà mạnh hơn cậu. Xem ra vị trí của cậu ở Nhất Nguyên viện phải cho sư đệ của cậu rồi. Kẻ đáng thương, cảm giác bị sư đệ nhà mình đè xuống chắc rất đã nhỉ.”

Hàn Liên sững người, vẻ mặt này khiến Kim Vũ Sơn hiểu lầm rằng mình nói trúng điểm yếu của Hàn Liên, trong mắt mang theo sự đắc ý.

Nhưng ngay sau đó, Hàn Liên lại ôm bụng cười.

“Aiya, anh thật là làm ông đây cười chết mà, cháu trai chết tiệt anh cho rằng Nhất Nguyên viện giống với các phân viện khác à, ha ha… Nhất Nguyên viện chúng tôi tổng cộng mới có năm học viên, tranh vị trí để tranh chỗ ăn à? Ha ha ha ha… Nói anh là kẻ ngu, anh thật sự là kẻ ngu thật.”

Hàn Liên sắp cười vỡ bụng rồi, nhìn bộ dạng của hắn ta, giống như ngay sau đó sẽ cười đứt ruột.

Kim Vũ Sơn đương nhiên không biết tình hình của Nhất Nguyên viện, bởi vì hắn ta căn bản chưa từng tới. Nhưng các phân viện khác, Kim Vũ Sơn ngược lại thì biết. Cơ bản đều là xem thực lực thứ hạng để quyết định địa vị trong viện. Tuân theo chế độ cấp bậc nghiêm ngắt cá lớn nuốt cá bé. Một vị sư huynh vào môn sớm, bất luận con người của hắn ta có tốt nữa, nhân duyên có rộng lớn, chỉ cần thực lực không đủ thì hắn ta sẽ bị khinh thường, bị vứt bỏ, đặt ở góc hẻo lánh ở trong viện. Không ai ngó ngàng. Lôi Đình viện của bọn họ là như vậy, Thanh Kiếm viện cũng như vậy, Âm Dương viện càng là như vậy.

Kim Vũ Sơn đương nghĩ sẽ nghĩ rằng Nhất Nguyên viện cũng giống các phân viện khác.

Nhưng rất đáng tiếc, Nhất Nguyên viện thật sự không phải như vậy. Nhất Nguyên viện tổng cộng có năm học viên, quan hệ của bọn họ tốt tới mức gần như có thể mặc chung một chiếc quần. Câu nói này tuyệt đối không phải ví dụ, Hàn Liên biết rất rõ, quần của hai người Sở Chính, Sở Trực sư huynh, còn dùng quần của đại sư huynh sửa thành. Tuy Cửu Thiên vẫn chưa trải qua, nhưng dựa theo thói quen vài ba hôm thì làm hỏng quần áo của Nhất Nguyên viện, đoán chắc cũng nhanh thôi.

Hàn Liên nằm ở trên đất cưới, Kim Vũ Sơn ở trong lòng thầm cầu nguyện Hàn Liên chết luôn đi.

Nghiến rằng, Kim Vũ Sơn nói với Hàn Liên: “Oắt con đáng chết, cậu đừng để tôi gặp được cậu ở bên ngoài. Tôi nhất định đánh cậu thành kẻ ngốc, tôi cho cậu cười cả ngày, cười cho đủ luôn.”

Hàn Liên ôm bụng đứng dậy nói: “Được rồi, nếu anh không đánh tôi thành đồ ngốc, anh chính là cháu của tôi, nào cháu ngoan cười cho ông nội một cái nào.”

Kim Vũ Sơn cũng không nhịn được nữa, không cần rút kiếm, trực tiếp lao về phía Hàn Liên.

Cho dù là sẽ bị trục xuất ra khỏi tháp tu hành, Kim Vũ Sơn cũng muốn ra tay.

Một quyền giống như lửa, canh kình như cầu vồng, Kim Vũ Sơn trực tiếp sử dụng thực lực Ngoại Canh Cảnh.

Canh khí cách không công kích, vừa tới trước mặt của Hàn Liên.

Hàn Liên bèn hét to một tiếng: “Giết người rồi, kẻ to xác ông không quản à?”

Nói xong, Hàn Liên rút Bích Thủy Trường Thiên Kiếm của mình ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK