Mục lục
Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 234

Hàn Liên bước xuống đài cao.

Hắn ta cố ý nhảy vào giữa đám đông, hắn ta đi đến đâu, mọi người tách ra đến đấy.

Không còn âm thanh nào cả, tiếng la hét chế nhạo đều biến mất.

Biểu hiện của Hàn Liên thực sự khiến mọi người không nói nên lời. Những người vừa mắng Hàn Liên điên cuồng kia, bây giờ trong mắt họ lại ánh lên chút phức

tạp.

Hàn Liên mạnh như vậy mà còn bị bọn họ gọi là rác rưởi Nhất Nguyên viện, vậy thì họ tính là gì chứ.

Không bằng cả rác rưởi?

Mọi người đều ngậm miệng, ngay cả những đạo sư ngồi trên đài cao cũng sững sờ.

Uy lực của chiêu vừa rồi đã đủ để giết một vài người trong số họ rồi.

Hàn Liên kiêu ngạo đi tới bên cạnh đại sư huynh rồi khoanh chân ngồi xuống.

Đạo Quang sư tôn đã thực sự lười nói hắn rồi, ba chữ "thắng không kiêu" cũng vô dụng với Hàn Liên thôi.

Dù sao là một thành viên của nhà họ Hàn, hắn ta cũng không cần phải biết cái này. Đạo Quang sư tôn mỉm cười mặc kệ hắn ta.

Dù sao hắn cũng đã cho mọi người thấy thực lực của Nhất Nguyên viện rồi, nếu nhất định phải khiến mọi người ngước nhìn thì phải khiến cho họ hoàn toàn chấn động.

Đạo Quang sư tôn ho nhẹ rồi nháy mắt với Cửu Thiên và Sở Trực đang đứng trên đài.

Ý tử trong mắt rất rõ ràng, nếu như hai người biểu hiện kém hơn Hàn Liên thì chuẩn bị trở về chịu phạt đi.

Sở Trực rùng mình, còn Cửu Thiên thì bật cười.

Ở bên kía, bọn Lãnh Tử Thâm đều kinh hãi, dáng vẻ kiêu ngạo và khinh thường lúc đầu đã bị một kiếm của Hàn Liên đánh bay sạch sẽ.

"Lãnh Tử Thâm sư huynh, trận thứ hai huynh lên đi, không thể để bọn chúng kiêu ngạo như vậy được."

Điền Bất Kinh, Dụ Lãng quay đầu nhìn Lãnh Tử Thâm. Theo như bọn họ thấy thì hiện giờ, trong năm người bọn họ, người có thể đảm bảo phần thắng chỉ có Lãnh Tử Thâm. Vì vậy, họ hi vọng Lãnh Tử Thâm sẽ đứng dậy vào lúc này và giành chiến thắng trong trận đấu tiếp theo. Đánh gục tinh thần của đối thủ.

Lãnh Tử Thâm không đáp, chỉ lo sợ nhìn Cửu Thiên.

Những người này căn bản không hề biết Cửu Thiên đáng sợ tới mức nào mà cứ nghĩ chỉ cần hắn ta lên thì nhất định sẽ thắng. Nhưng trong lòng hắn biết rõ, dù hắn ta có lên thì chỉ cần Cửu Thiên bước ra đấu thì hắn ta thua là cái chắc.

Lãnh Tử Thâm còn đang do dự thì Tửu Thương đứng cạnh đã không nhịn được mà tức giận bước ra.

"Trận này để ta lên"

Lãnh Tử Thâm sững người, Tửu Thương đã bước ra rồi.

Lúc này, những học viên Âm Dương viện lại tiếp tục hò hét.

Nhưng giọng không đủ lớn, một vài người còn đang nhỏ giọng bàn tán.

"Tửu Thương sư huynh lên có được không? Hình như đám người Nhất Nguyên viện kia khá mạnh!"

"Vớ vẩn, Tửu Thương sư huynh nhất định sẽ thắng. Dù Nhất Nguyên viện là một phân viện rác rưởi thì vẫn có sự tôn, có một tên hơi mạnh chút cũng bình thường thôi. Nhưng tuyệt đối không có chuyện tên nào cũng mạnh như vậy đâu, Tửu Thương sư huynh nhất định sẽ thắng."

"Vương Đại Thuỳ sư huynh nói có lý."

"Xử đám Nhất Nguyên viện rác rưởi kia đi."

Lúc này, Sở Trực và Cửu Thiên lại nhìn nhau, Cửu Thiên cười cười: "Sở Trực sư huynh, huynh lên hay đệ lên."

Sở Trực vỗ vai Cửu Thiên: "Ta lên trước đi. Cửu Thiên sư đệ, đợi lát nữa đệ cho bọn họ một sát chiêu, không cần hạ thủ lưu tình đâu."

Cửu Thiên gật đầu: "Yên tâm."

Sở Trực sư huynh cầm trường kiếm bước tới, ngoắc ngoắc tay về phía Tửu Thương.

Ánh mắt của các vị sư tôn đều đổ dồn về phía Sở Trực. Biểu hiện lúc nãy của Hàn Liên đã khiến họ hiểu rõ học viên của Nhất Nguyên viện vẫn có chút bản lĩnh, thế nên hiện giờ những vị sư tôn đều muốn nhìn thử học viên của Nhất Nguyên viện rốt cuộc thế nào.

Thân Đồ sư tôn cách Nhất Thanh gần nhất nên trực tiếp hỏi nhỏ.

"Nhất Thanh, Nhất Nguyên viện các ngươi có bao nhiêu học viên luyện thành công bí tịch võ kỹ địa cấp vậy.

Nhất Thanh mỉm cười: "Cũng không nhiều, chỉ có năm người thôi."

Nghe Nhất Thanh sư tôn nói thế, những sư tôn khác sững sờ một lúc rồi biến sắc.

Thân Đồ sư tôn nói: "Chỉ? Nhất Nguyên viện các người tổng cộng chỉ có năm học viên thôi mà. Tên này luyện cái gì? Đm. . . âm dương huyền long kiếm."

Thân Đồ còn chưa nói xong thì đã thấy Sở Trực dùng một tay giơ kiếm lên, dưới chân hiện lên bát quái trận, canh kình hình rồng quấn quanh lưỡi kiếm.

Những sự tôn khác đều rất sốc. Âm dương huyền long kiếm lại là một bộ võ kỹ địa cấp khác. Sắc mặt Tinh Uyên sư tôn rất tệ, đương nhiên ông ta biết ý nghĩ của công pháp địa cấp. Chỉ cần có bộ công pháp này rồi thì dù tu vi của tên tiểu tử này chỉ là nội canh sơ kỳ thì vẫn có thể đánh với võ giả nội canh phong đỉnh. Nhưng canh kình trên người tên tiểu tử này đã là nội canh phong đỉnh rồi. Cũng có nghĩa, dù là võ giả ngoại canh cảnh cũng chưa chắc là đối thủ của hắn ta.

Sở Trực lạnh lùng nhìn Tửu Thương, kiếm khí vung ra.

Khi Tửu Thương thấy Sở Trực vận canh kình, hắn ta liền tăng tốc. Nắm đấm với ánh sáng rực rỡ, rõ ràng đã được bọc một tầng canh kình đặc biệt.

"Kích quyền!"

Đối mặt với kiếm khí của Sở Trực, Tửu Thương không chút do dự mà chọn cách dùng cứng chọi cứng.

Thấy Tửu Thương hành động như thế, Tinh Uyên sư tôn đã nhắm mắt lại.

Thằng ngu này, cố ăn huyền long canh kình chính là tìm chết đó. Dù có là đám điên cơ bắp của Hoành Sơn viện cũng chưa chắc chống đỡ nổi đâu chứ đừng nói Tửu Thương chỉ là một người tu luyện quyền pháp không tệ lắm.

Một đạo canh kình trực tiếp hất bay Tửu Thương, huyền long canh kình đáng sợ lập tức phong kín năng lượng của Tửu Thương.

Một người tu quyền pháp mà không thể áp sát, lại không thể vận canh kình thì kết cục của hắn chỉ có thể là tiêu đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK