Mục lục
Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 232

Dưới ánh mắt của mọi người, đại sư huynh và Sở Chính xuống đài rồi ngồi một bên.

Hành động của hai người khiến viện trưởng và các sư tôn khác hơi cau mày, chẳng lẽ Nhất Nguyên viện chỉ phải ra ba người ứng chiến?

Tinh Uyên nói: "Nhất Thanh, đệ tử của ngươi không muốn xuất chiến sao?"

Nhất Thanh sư tôn quay về chỗ ngồi của mình rồi bình tĩnh nói: "Không phải không muốn mà là không cần thiết. Mấy người phải ra 5 người, bọn ta chỉ cần 3 người là đủ. Đấu 5 trận, thắng 3 đi."

Lời vừa dứt, toàn trường náo động.

Tinh Uyên lạnh lùng nói: "Đúng là ngông cuồng.

Bọn Hoa Ngữ, Điền Bất Khinh cũng đen mặt. Nhất Nguyên viện dám coi thường bọn họ như thế, đúng là đáng chết.

Bên dưới, các học viên Âm Dương viện cũng cao giọng hét lớn.

"Bọn rác rưởi Nhất Nguyên viện kia, các người chuẩn bị thua trắng ba trận đi."

"Hừ, sợ mất mặt nên chỉ phái ra ba người chứ gì, tưởng bọn ta mù không nhìn ra âm mưu của các ngươi sao?"

"Lãnh Tử Thâm sư huynh, Hoa Ngữ sư huynh, đánh chết đám rác rưởi Nhất Nguyên viện đi."

Tất cả học viên của Âm Dương viện đều vô cùng phẫn nộ, ai nấy đều muốn bước lên đài để đánh bại bọn Hàn Liên.

Hàn Liên cười cười nhìn họ: "Một lũ ngu, lát nữa các ngươi sẽ phải câm miệng thôi. Cửu Thiên sư đệ, Sở Trực sư huynh, để ta lên trận đầu đi. Cuối cùng cũng có thể dùng võ kỹ địa cấp rồi, ta mốn sướng một trận. Các ngươi đừng cản ta."

Hàn Liên nói xong liền sải bước tiến lên.

Cửu Thiên và Sở Trực nhìn nhau cười, được rồi, vậy thì để Hàn Liên lên trận đầu đi.

Xem ra hắn ta đã nhịn rất lâu rồi, sắp bệnh luôn rồi. Để hắn đánh cho sướng đi, sẵn tiện cho đám người Âm Dương viện kia ngậm miệng. Chúng cứ hét như thế thật sự hơi ồn.

Hàn Liên cầm Bích Thuỷ Trường Thiên Kiếm của mình lên. Trường kiếm vung ra, một canh kình như đủ sức đâm xuyên qua đá xanh trên mặt đất bắn tới.

"Ai lên cho ông đây chơi nào."

Vẻ mặt hắn ta rất ngạo nghễ, mang theo chút khinh bỉ và coi thường. Hàn Liên chỉ hận không thể hếch mũi đâm thẳng vào đám Tinh Uyên.

Hoa Ngữ không nhịn được mà bước lên: "Ta tới, các ngươi đừng cản ta."

Tinh Uyên sư tồn gật đầu, thực lực của Hoa Ngữ không tệ, tu vi nội canh đỉnh phong, chắc chắn muốn xử thằng nhãi miệng tiện này cũng không thành vấn đề.

Canh kình trên người toả ra, một thanh trường đao ngưng tụ trên tay Hoa Ngữ.

Ngưng kình thành binh, dù không phải là tu vi ngoại cảnh thì cũng không kém lắm.

Thanh trường đao màu trắng chỉ thẳng vào mặt Hàn Liên, Hoa Ngữ nói: "Tiểu tử, hôm nay ta không chặt ngươi thành từng khúc thì không xong đâu."

Hàn Liên cười haha, tiếng cười cực kỳ chói tai, khiến nét mặt Hoa Ngữ đen đi vài phần.

Bích Thuỷ Trường Thiên Kiếm bị Hàn Liên cắm thẳng vào đất.

Hàn Liên một tay chống hông, tay còn lại chỉ vào mặt Hoa Ngữ: "Tới đi, để ta xem thực lực của ngươi thế nào. Hôm nay, chỉ cần ngươi có thể chạm vào ta thì xem như người thắng."

Hoa Ngữ nổi giận thật sự, hắn ta dẫm mạnh xuống đất, sỏi cát bay tứ tung, cả người hắn ta phóng về phía Hàn Liên như mũi tên.

"Chịu chết đi, Trảm Phong Đao!"

Trường đao xuất ra, gió nổi lên, tóc Hàn Liên tung bay tán loạn.

"Gió lớn ghê ta!"

Hàn Liên đứng yên tại chỗ không chút nhúc nhích. Những học viên Âm Dương viện đứng dưới đều mở trừng mắt, khoé miệng nhếch lên.

Thằng ngu này, dám tiếp đạo pháp của Hoa Ngữ sư huynh, hắn chết chắc rồi!

Đạo của Hoa Ngữ đều đã ngưng tụ thành phong đao rồi, trường đao quét tới trước mặt Hàn Liên, khi chỉ còn cách Hàn Liên hai bước thì đạo phong bỗng ngừng lại.

Hoa Ngữ trợn trừng mắt, không hiểu tại sao hắn ta chỉ cảm thấy đao trảm của mình bị một luồng khí vô hình chặn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK