CHƯƠNG 214
Thập Phương tiên sư biến lại thành hình dáng của một bộ xương màu vàng, sau đó, bộ xương bắt đầu nứt ra từng khúc văng tung tóe, hóa thành bột vàng lơ lửng giữa đất trời bay đến trước mặt Cửu Thiên.
Bột vàng nhanh chóng thấm vào cơ thể Cửu Thiên, hắn có thể cảm nhận được một lượng sức mạnh khổng lồ đang bắt đầu thấm vào cơ thể mình.
Khối cầu bất định trong đan điền bắt đầu nén nhỏ lại, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Khối cầu bắt đầu trở nên tròn trịa dưới tác động của ánh sáng vàng, những nơi móp méo cũng dần biến thành ánh sáng sáng rực.
Nếu như một viên đan dược có thể giải phóng được sức mạnh trong đan điền của hắn, thì những gợn sóng này đi vào kinh mạch sẽ hóa thành luồng canh khí như nước, khi đi vào trong xương sẽ giúp xương kiên cường dẻo dai hơn, khó bị tàn phá.
Chúng đi vào cơ bắp khiến cho sức bật kinh khủng hơn. Tiến vào nội tạng, ngưng tụ thành lớp vảy vàng trên bề mặt, giống như một cái áo giáp, tạo thành một lớp bảo vệ hoàn chỉnh.
Đồng thời, vô số hình ảnh và kiến thức cũng được đưa vào đầu Cửu Thiên.
Tựa một đợt thủy triều chứa đựng những ký ức của Thập Phương tiện sư trong suốt cuộc đời của ông ta.
Trong số những ký ức này, những việc mà Thập Phương tiên sư từng trải đang nhanh chóng tiêu tán, ngấm vào trong ý thức của hắn, dường như tất cả các loại kiến thức bản năng vẫn còn được gìn giữ tám chín phần.
Cửu Thiên tiếp thu số kiến thức này, truyền thừa cũng chỉ có một lần duy nhất. Sau khoảnh khắc này, tất cả những ký ức mà Thập Phương tiên sư để lại sẽ biến mất cùng với thi cốt của ông ta.
Cửu Thiên có thể hấp thu bao nhiêu hoàn toàn tùy thuộc vào bản thân hắn.
Đây mới thật sự là truyền thừa, truyền thừa toàn bộ sức mạnh và tri thức, không giữ lại dù chỉ là một chút.
Qua những kí ức này, Cửu Thiên mơ hồ nhìn thấy ân oán giữa Thập Phương tiên sư và Võ Khuynh Thành.
Hóa ra Võ Khuynh Thành là một mỹ nữ, hình ảnh rõ ràng nhất chính là khi Võ Khuynh Thành mặc bộ y phục ngũ sắc, đứng trong mây, nhìn về phía bầu trời xa
xăm.
Gương mặt nghiêng nước nghiêng thành còn vương vài giọt nước mắt.
Hình ảnh này từ từ tan biến đi, cuối cùng trở về với hư vô.
Cửu Thiên thầm thở dài một hơi, sau đó tập trung suy nghĩ, tiếp tục tiếp nhận sự truyền thừa của Thập Phương tiên sư.
Thập Phương đỉnh và Cửu Long Huyền Cung tháp từ từ đáp xuống bên cạnh hắn.
Ấn ký được khắc trong đỉnh của Thập Phương tiên sư dần dần phai mờ, cuối cùng biến mất không còn tăm tích, chờ đợi chủ nhân tiếp theo tiếp nhận.
Mà Cửu Long Huyền Cung tháp lại dừng ở trên đầu Cửu Thiên.
Một âm thanh văng vẳng vọng ra từ trong tháp.
“Lại thay đổi chủ nhân nữa rồi, khi nào mới có người đáng tin cậy chút đây. Cứ thế này mãi, vài trăm năm là một chủ nhân nữa lại chết đi, mãi thế này thì biết khi nào ta mới có thể khôi phục được nguyên trạng đây. Tiên sư bà nhà nó, tiên sư tổ nhà nó chứ. Hy vọng ranh con này có thể mạnh mẽ hơn một chút, ừm, sức mạnh nội lực không đến nỗi nào, cũng khá tốt đấy. Phần còn lại phải chờ xem vận may và sức sống của hắn rồi, ý niệm này ấy à, thiên phú này kia đều đứng thứ hai hết, có sống sót đến cuối hay không mới là quan trọng nhất!”
Âm thanh nhỏ dần.
Cửu Thiên vẫn còn đang đắm chìm trong việc hấp thụ sức mạnh và tiếp thu kiến thức, hắn không hề nghe thấy giọng nói này.
Hơi thở của hắn bắt đầu chậm lại, khí tức cũng dần trở nên nặng nề.
Tất cả bột vàng cô đọng lại thành một cái kén vàng bọc lấy Cửu Thiên.
Kim quang đột ngột bị đóng lại, nếu lúc này có người ngoài đến cũng sẽ chỉ thấy được một hòn đá như quả trứng đặt sừng sững ở giữa đại điện mà thôi.
Chỉ sau một ngày, Cửu Thiên từ bên trong phá kén bước ra.